Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chờ Đợi Thêm Một Chút Nữa Đi

Phiên bản Dịch · 1561 chữ

Đường Quả thấy một số viên ngư thú trong nước nóng đã được định hình xong rồi, liền lấy thìa vớt từng viên ngư thú đã được định hình ra, cho vào một cái nồi đá sạch khác.

Bạch Hà thấy mình có thể làm được chuyện này, lập tức cầm lấy cái thìa mà Đường Quả đang định cho vào vớt viên ngư thú ra, ngẩng đầu nhìn cô nói “Đường Quả, để ta làm cho.”

Nếu không phải là do tay trái của ông không tiện, ông sớm đã cướp việc nặn viên ngư thú của Hổ Nha rồi, bây giờ việc đơn giản là vớt viên ngư thú ra thì làm sao mà ông buông tha được!

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Bạch Hà, Đường Quả buông chiếc thìa trong tay ra nói “Được, nhưng mà chú Bạch Hà, chú nhất định phải vớt những viên ngư thú đã được định hình rồi.”

“Ổ, ta biết rồi.” Bạch Hà ngẩng đầu đáp lại, sau đó ông liền cẩn thận nhìn xem những viên ngư thú mà Đường Quả đã vớt ra, ông liền biết được viên ngư thú nào đã vớt được và viên ngư thú nào phải đợi một chút rồi mới được vớt.

Nhìn thấy Bạch Hà thật sự là biết nên vớt viên ngư thú nào, Đường Quả cũng không nói gì, nhưng sau khi thấy ông đã vớt hết cả nước nóng ra, cô không khỏi nói: “Chú Bạch Hà, chú hãy chọc một vài cái lỗ trên cái thìa này để cho nước có thể chảy ra từ những cái lỗ đó, như vậy thì sẽ không vớt cả nước ra ngoài nữa.”

Đúng lúc ông đang cho viên ngư thú vào nồi đá, chiếc thìa sắp nhúng vào nước nóng, Bạch Hà đột nhiên nghe được lời Đường Quả nói, lập tức dừng tay lại, đưa thìa lên cao nhìn “Chọc một vào cái lỗ?”

Bạch Hà còn chưa kịp cử động, Hổ Nha đột nhiên duỗi tay ra cầm lấy cái thìa ông đang cầm bên tay phải, duỗi ngón trỏ ra, móng vuốt sắc nhọn trên đầu ngón tay bật ra sau đó chọc sáu lỗ trên chiếc thìa mà Bạch Hà đang cầm.

“Như này có được không?” Bạch Hà hỏi Đường Quả.

Đường Quả khóe miệng nhếch lên sau đó mỉm cười gật đầu: “Được” Cái bộ vuốt này thật sự rất tiện lợi…

Nhận được câu trả lời của Đường Quả, Bạch Hà lập tức cho thìa vào nước nóng vớt ra những viên ngư thú đã được định hình.

Khi nhấc thìa lên, nước nóng lập tức chảy ra từ các lỗ trên chiếc thìa, Bạch Hà âm thầm gật đầu.

Thật ra lúc nãy vớt cả viên ngư thú và nước nóng ra, ông đã cảm thấy có chút không đúng, ông cũng đang nghĩ lát nữa sẽ đổ nước nóng từ thìa ra, nhưng lại không hề nghĩ đến cách của Đường Quả, thật sự rất tuyệt.

“Đường Quả, cô ăn chút gì đó trước đi, ở đây có ta và A phụ là được rồi.” Hổ Nha đột nhiên ngước mắt lên nhìn Đường Quả nói.

“Đúng vậy, Đường Quả cô mau đi ăn chút gì đó trước đi, tiểu giống cái không thể bị đói được.” Bạch Hà nhìn Đường Quả cười nói.

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha rồi nhìn Bạch Hà “Được, nhưng mà không phải là chúng ta nên gửi một ít cho dì A Lan và mọi người sao?”

Khi Hổ Nha và Bạch Mai nghe thấy lời nói của Đường Quả, nụ cười trên khuôn mặt họ đột nhiên trở nên tươi sáng hơn.

Đường Quả trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngơ ngác, lời nói của cô buồn cười đến vậy sao?

Bạch Hà nghĩ lại trước kia Đường Quả và Hổ Liệp cũng đều không quên chia cho A Lan bọn họ đồ ăn, bây giờ bảo cô ấy ăn cô ấy cũng không quên A Lan bọn họ cũng chưa ăn.

Bỏ qua sự đắn đo và nghi ngờ đối với cô, Bạch Hà thật sự rất hài lòng với cô.

Hổ Nha lại nghĩ đơn giản hơn, Đường Quả thực sự là một giống cái tốt.

Sau đó Hổ Nha mang nước canh thịt rau dại do Bạch Mai nấu cho A Lan bọn họ, bởi vì nồi canh hơi nóng mà Bạch Hà chỉ còn có một tay có thể hoạt động nên ông không thể cầm nồi canh nóng trên tay hay vác trên vai được.

Hơn nữa Hổ Nha cũng không muốn A phụ anh lại một lần nữa bị ướt trong mưa, bình thường nếu A phụ muốn ra ngoài thì anh ta cũng không có cách nào, bây giờ anh ở đây rồi, có thể không để A phụ anh phải dầm mưa nữa rồi, bởi vì mưa rất to có thể khiến cánh tay của A phụ anh lại đau.

Hổ Nha đang dùng lá cây đậy nồi đá đựng nước canh rau dại sau đó vội vàng cầm nồi đá đi mất.

Đường Quả quay đầu nhìn cánh tay vặn vẹo của Bạch Hà, không lên tiếng, quay đi như thể cô vô tình nhìn thấy.

Mặc dù Bạch Hà bọn họ rất tốt với cô, họ đã biết cô biết về thuốc lại còn đặc biệt yêu cầu về độc dược, cô không nghĩ rằng Bạch Hà bọn họ sẽ không suy nghĩ nhiều sao?

Vì vậy cô đành chờ đợi thêm một chút trước khi bọn họ đưa ra kết luận có lợi cho cô thì cô có thể làm, làm những gì tốt nhất có thể.

Không biết Bạch Hà có để ý tới ánh mắt của Đường Quả hay không, nhưng vẻ mặt của ông vẫn không hề thay đổi, ông nhìn nước nóng, chờ nước nóng tạo hình cho viên ngư thú rồi vớt ra.

Hổ Nha rất nhanh đã quay lại, ngồi xuống tiếp tục nặn viên ngư thú mà không ăn gì cả.

Ăn xong canh rau dại thịt, Đường Quả mới nhận ra Hổ Nha vừa đi đưa cho A Lan bọn họ một nồi canh rau dại thịt, vậy là tối nay anh dự định sẽ không ăn rau dại!

Cô hỏi tại sao Hổ Nha lại có thể đi nhanh như vậy? Chắc hẳn anh không muốn cô kịp phản ứng lại và ngăn cản anh, anh thật là thông minh!

Dường như nhận ra ánh mắt của Đường Quả, Hổ Nha đang cẩn thận nặn viên ngư thú, ngước lên nhìn cô, nở nụ cười rạng rỡ.

Đường Quả: “…”

Quên đi, Đường Quả liền quay người đi, vì Bạch Hà tối nay có mặt ở đây, cô tạm thời sẽ không quan tâm đến việc anh không ăn rau dại.

Nhìn thấy những miếng thịt ngư thú đã được ngâm một lúc, Đường Quả nghĩ nghĩ, cảm thấy cô có lẽ còn có thể ăn được một miếng thịt ngư thú nữa nên liền bước tới.

“Đường Quả cô có muốn ăn thịt ngư thú rán không? Cô đợi một chút, tôi sẽ làm xong ngay lập tức đây.” Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả muốn tự mình rán thịt ngư thú liền lập tức ngăn cô lại.

Đường Quả liếc anh ta một cái, không để ý tới anh, cô đốt lửa dưới phiến đá, cắt mỡ trư thú thành các miếng nhỏ rồi rán trong dầu.

m thanh “xèo xèo” khiến Bạch Hà thường xuyên phải nhìn sang một bên.

Ngửi thấy trong không khí mùi càng ngày càng thơm, Bạch Hà cùng Hổ Nha không khỏi tập trung vào tóp mỡ.

Nhìn tóp mỡ màu vàng cháy dưới ánh lửa, Bạch Hà và Hổ Nha không khỏi kêu lên trong bụng: “Ọc ọc”

Điều này khiến Đường Quả đang chuyên tâm chiên dầu cũng phải nước mắt lên nhìn bọn họ.

Bạch Hà không chú ý tới ánh mắt của Đường Quả, ánh mắt vẫn dán chặt vào tóp mỡ, mặc dù tối qua Hổ Nha cũng đã rán một lần tóp mỡ rồi, nhưng tại sao ông lại cảm thấy đồ ăn Đường Quả nấu trông ngon hơn? Sự toả sáng của lớp dầu đó.

Hổ Nha nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhất thời khuôn mặt không khỏi có chút nóng bừng, khó chịu cử động, nhưng lại không hề do dự khi ngồi nặn những viên ngư thú trong tay.

Đường Quả liếc nhìn nồi thịt ngư thú băm vẫn còn hơn một nửa, nhưng với tốc độ ngày càng nhanh và trình độ ngày càng cao của Hổ Nha, hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian để nặn xong chỗ viên ngư thú này.

Nhìn đi chỗ khác, Đường Quả bắt đầu rán miếng thịt ngư thú, không biết rằng cô có thể rán xong chỗ thịt ngư thú này trước không? Hay là Hổ Nha sẽ nặn xong hết chỗ ngư thú viên còn hơn nửa kia trước?

Đường Quả nở nụ cười, tốc độ đặt miếng ngư thú xuống nhanh hơn. Không phải anh không muốn cho cô rán thịt ngư thú sao? Vậy cô sẽ rán hết chỗ thịt ngư thú này trước khi anh đến tiếp quản. Hừm!

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.