Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ nhỏ Trang Liễm đã bị trời định sẵn là sẽ không được ai thương

Phiên bản Dịch · 2189 chữ

Người này, đang tưởng hắn bị người ta bắt nạt à?

Trang Liễm tĩnh lại vài giây, sau đó ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

Giang Dư đứng ở đầu con hẻm, cho nên không bị những thứ dơ bẩn xấu xa ở trong con hẻm nhỏ này vây lấy....... Thật cmn vô cùng có cảm giác sạch sẽ.

Còn Trang Liễm hắn lại chẳng khác gì tồn tại dơ bẩn xấu xa nhất của con hẻm này.

Trang Liễm giống như phát bệnh mà dùng răng cắn rách đầu lưỡi của mình, trong khoang miệng lập tức tản ra một chút mùi vị tanh ngọt. Hắn khom lưng nhặt cặp sách dính đầy bụi bị tùy tiện ném trên mặt đất lên, lẳng lặng đi về phía Giang Dư, đứng ở đằng sau lưng cậu, ở nơi cậu không thể nhìn thấy, con ngươi lạnh lẽo ánh lên sáng tối không rõ, tầm mắt ác liệt không chút kiêng nể gì liếm láp từ vành tai mỏng manh đến da thịt trắng nõn sau gáy của Giang Dư.

Da thịt non mịn, mang theo cảm giác ngây ngô không rành thế sự.

Ánh mắt Trang Liễm tùy ý lướt xuống, nhìn thấy máy trợ thính nho nhỏ đeo bên tai phải của Giang Dư.

Một phút sau, hai người bọn họ một trước một sau chậm rãi đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Đặt cốc trà sữa lên trên một chiếc bàn vuông nhỏ ở lối vào của quán ăn bên cạnh, Giang Dư cân nhắc một lúc lâu, sau đó khẽ gọi:“Trang Liễm…”

Một giọng nói khàn khàn lạnh băng cắt ngang cậu:“Cậu biết tôi sao?”

Giang Dư lập tức ngậm miệng.

Trang Liễm:“Tại sao?”

“…” Giang Dư không nói lời nào, đầu ngón tay thon dài nhẹ mân mê máy trợ thính.

Cậu cũng không thể nói rằng, bởi vì lần trước ở trong mưa to tầm tã gặp được một kẻ không thiết sống, theo bản năng liền cảm thấy người đó là hắn, đúng chứ?

“Người đưa ô ngày đó, cũng là cậu.” Giọng Trang Liễm trầm đục, giống như rất lâu chưa được nói chuyện.

Mà chuyện này cũng chẳng có gì lạ, ai lại rảnh rỗi đi nói chuyện với một kẻ quái gở, tối tăm ít nói cơ chứ?

Xung quanh có hơi ồn ào, giọng của Trang Liễm quá nhỏ, Giang Dư theo bản năng nghiêng tai, vẫn không nghe ra được hắn đang nói cái gì.

Vì sao lại không nói lời nào?

Hay cậu cũng giống bọn họ, không muốn nói chuyện với tôi?

Đôi mắt Trang Liễm giấu sau tóc mái hơi dài trên trán, lạnh băng, giống như loài rắn rết âm độc ẩn mình trong bóng tối quan sát con mồi.

“Trang Liễm, tôi không nghe được.” Giang Dư đột nhiên thở dài, chỉ vào chiếc máy trợ thính nho nhỏ gắn ở bên tai mình:“Phiền cậu nói lớn một chút.”

Tầm mắt lạnh băng của Trang Liễm buông lỏng.

Giang Dư đã nghĩ xong lí do thoái thác, liền lợi dụng lúc này nói một mạch:“Cậu là Trạng Nguyên kỳ thi đầu vào, thực ra không phải có mỗi tôi thôi đâu, trong ban chúng ta cũng có rất nhiều người biết cậu đó, Trang Liễm.”

Giang Dư vừa nói vừa liếc Trang Liễm.

Trang Liễm nhạy bén nhận ra người trước mặt hắn đang chột dạ.

…Cậu nói dối.

Trong nguyên tác có đề cập tới, Trang Liễm vì trải đời từ nhỏ nên rất mẫn cảm, cực gì giỏi chuyện nhìn thấu lòng người, Giang Dư trong lòng có quỷ, nói xong liền vội vàng xách trà sữa lên, chuẩn bị bỏ chạy:“Trang Liễm, cậu bị thương rồi, mau đi mua thuốc đi, tôi đi trước nhé…”

Giang Dư vừa nói vừa quay đầu lại, phía sau đã không một bóng người:“…”

Trang Liễm không báo trước mà quay người rời đi, trên lưng cõng theo cặp sách bám đầy bụi đất.

Hiện tại là giờ tan học, rất nhiều học sinh Sùng Anh tụ thành tốp ba tốp năm, đi lại náo nhiệt khắp phố ăn vặt. Trang Liễm như một chú cá nhanh nhẹn, rất nhanh đã hòa lẫn vào dòng người. Có lẽ bóng dáng cô độc của hắn quá rõ ràng, cho nên nhìn từ xa vẫn có thể nhận rõ được.

Rõ ràng là đang sống ở thành phố ồn ào, náo động, sầm uất nhưng quanh người của Trang Liễm lúc nào cũng tản ra cảm giác lạnh lẽo, hoàn toàn không ăn nhập gì với cảnh vật xung quanh.

Giang Dư rũ mắt.

Một lát sau, cậu hít một hơi sâu, quay người, đi về hướng ngược lại với Trang Liễm.

Tử vong giống như một thanh gươm Damocles (1) vô hình treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Cậu không biết rõ khi nào mình sẽ chết, cũng không biết lý do vì sao, hiện giờ chỉ biết sống nơm nớp trong lo sợ, cố gắng tránh né mọi nguy cơ tiềm tàng có thể gây nguy hiểm, tìm ra đường sống.

Mà nơi nguy hiểm nhất của thế giới này, chính là ở bên người Trang Liễm.

Có lẽ từ khoảnh khắc được sinh ra, Trang Liễm đã bị trời phán định là không được ai yêu thương rồi.

“Bên này nè, cuối cùng ông cũng tới.” Đới Tử Minh vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Dư xách theo trà sữa đi tới, vui vẻ vẫy tay với cậu:“Ông mà đi chậm thêm chút nữa có khi Tần ca còn đến trước ông đó!”

Quán nướng không lớn, ông chủ đơn giản bày ra mấy bộ bàn ghế nhựa để cho đám học sinh Sùng Anh ngồi.

Tiết Nhiên và Lâm Ngang đang nhỏ giọng thì thầm với nhau cái gì đó, Giang Dư ném cảm xúc vừa rồi sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Đới Tử Minh, bắt đầu phân chia trà sữa:“Khi nào Tần ca đến?”

“Không biết, chắc phải đợi thêm xíu nữa.” Đới Tử Minh vui sướng chọc ống hút khuấy trà sữa, nhai trân châu nói:“Nãy tôi có gọi cho Tần ca, ông không biết đâu, Trần Phồn ở bên kia phát điên đến mức chửi loạn luôn rồi. Ôi chà, không biết thằng đó với Trang Liễm có xông vào đánh nhau không nữa?”

“Không đâu, Trang Liễm không có ở đó, cho cậu ta leo cây rồi.” Giang Dư đột nhiên nói.

“Ồ ồ... Ủa??!” Đới Tử Minh khiếp sợ, Tiết Nhiên và Lâm Ngang đồng loạt ngẩng đầu lên:“Trang Liễm dám cho Trần Phồn leo cây hả????! Có người dám làm mất mặt Trần Phồn á?! Lâu nay chưa thấy!!!! Đỉnh vãi!!! —— sao anh em tốt biết thế?”

Giang Dư cắn xiên thịt nướng, mơ hồ nói:“Tại tôi vừa gặp Trang Liễm.”

Đới Tử Minh tán thưởng giơ ngón tay cái:“Được đó!”

Sau đó cậu ta đột nhiên nhớ tới, hôm nay Giang Dư còn nhờ vả Tần Thịnh giúp Trang Liễm, sắc mặt cứng đờ:“Nhưng cậu ta làm vậy thì đắc tội chết với Trần Phồn rồi, đến Tần ca cũng không cứu nổi đâu Cá ơi.”

Tiết Nhiên và Lâm Ngang không biết chuyện này, ngơ ngác hỏi lại:“Giúp ai? Trang Liễm?”

“À thì, Tiểu Ngư cảm thấy…” Trang Liễm có chút đáng thương, câu còn chưa nói hết, Đới Tử Minh có cảm giác cẳng chân bị người nào đó đá mạnh, liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn nhìn Giang Dư, đem mấy chữ sau nuốt ngược trở vào.

Tiết Nhiên, Lâm Ngang và ba người họ lúc lên cao trung mới bắt đầu quen biết, tuy rằng quan hệ không tồi, nhưng chưa quen thuộc đến mức chuyện gì cũng có thể tiết lộ. Đới Tử Minh vừa nãy lanh mồm lanh miệng, nhất thời không chú ý.

Đới Tử Minh cẩn thận cảm nhận cơn đau hồi lâu, sau đó đau đớn bình luận:“Hình như Tiểu Ngư bữa nay hơi nóng giận nha? Sao, ai chọc Cá nhà anh không vui vậy?”

“…” Giang Dư tức giận trừng cậu ta một cái:“Hồi nào?”

“Không phải sao?” Đới Tử Minh mờ mịt:“Chân tôi suýt nữa bị cậu đá gãy luôn rồi nè!”

Giang Dư dừng một chút, sau đó nhẹ giọng xin lỗi:“Xin lỗi cậu.”

Giọng Tần Thịnh đột nhiên từ đỉnh đầu truyền tới:“Làm sao vậy?”

Tần Thịnh vừa mới đến, cậu đã thay chiếc sơ mi ngắn tay nồng nặc mùi rượu lúc nãy bằng một chiếc sơ mi trắng khác, tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay thon dài hữu lực. Cậu ta vươn tay tùy tiện kéo một cái ghế nhựa ở bàn bên cạnh sang, sau đó ngồi xuống bên trái Giang Dư, Giang Dư duỗi tay tính lấy cốc trà sữa còn lại chưa mở đưa cho Tần Thịnh, lại bị Lâm Ngang cầm đi trước.

Tần Thịnh liếc qua Lâm Ngang một cái, sau đó cầm lấy ly trà sữa để ở trước mặt Giang Dư:"Tiểu Ngư uống cốc này chưa?"

Giang Dư lắc đầu, cậu mới chỉ kịp cắm ống hút vào thôi.

Tần Thịnh liền ngậm ống hút uống một ngụm.

Tần Thịnh không bao giờ uống đồ mà người không quen đưa cho, cho dù chưa có mở ra cũng không uống, lúc nhỏ cậu từng bị hãm hại một lần vì chuyện này, cho nên bây giờ sẽ không dễ dàng tín nhiệm người khác.

“Vừa nãy có chuyện gì thế?” Tần Thịnh hỏi, “Còn xin lỗi cậu ta?”

Đới Tử Minh: “............Tôi không có tên đàng hoàng sao hả, Tần ca!”

“Giỡn thôi mà.” Giang Dư cười hì hì nói:“Bên Tử Kim kia thế nào? Trần Phồn tức lắm không?”

Tần Thịnh ngạc nhiên nói:“Trang Liễm không tới, mà sao cậu biết sớm vậy? Cậu lại gặp cậu ta rồi?”

“Ừm.” Giang Dư nhàn nhạt nói:“Mới gặp vừa nãy.”

------------------------------------------------

(1): Hình tượng “Thanh gươm của Damocles” (sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes (Tạm dịch: Những cuộc thảo luận của người Tusculan). Phiên bản câu chuyện của Cicero tập trung vào Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Mặc dù giàu có và quyền lực, Dionysius vẫn vô cùng bất an. Những luật lệ tàn bạo đã gây ra cho ông nhiều kẻ thù, và ông bị dày vò bởi nỗi lo sợ bị ám sát – đến nỗi ông phải ngủ trong một phòng ngủ được bao quanh bởi một con hào và chỉ tin cậy cho con gái giúp mình cạo râu bằng một lưỡi dao cạo.

Theo như Cicero kể, một ngày, sự bức bối của nhà vua lên đến đỉnh điểm khi một nịnh thần tên là Damocles đã tuôn ra hàng lời khen ngợi và nhận xét rằng cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc đến nhường nào. “Vì cuộc sống của ta làm ngươi vui thích”, Dionysius khó chịu trả lời, “ngươi có muốn tự mình nếm trải thử và xem ta may mắn đến chừng nào không?” Khi Damocles đồng ý, Dionysius đặt y lên một chiếc ngai vàng và ra lệnh cho một toán người hầu phục vụ y. Y được thiết đãi bằng những miếng thịt ngon và được tắm đẫm với nước hoa và dầu xức.

Damocles không thể tin được vận may của mình, nhưng ngay khi y bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua, y nhận ra Dionysius đã treo một thanh gươm sắc như dao cạo trên trần nhà. Thanh gươm trỏ vào đầu Damocles, treo lơ lửng chỉ bằng một sợi lông ngựa. Từ đó về sau, sự lo sợ của viên nịnh thần về sự sống của mình khiến cho y không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc hoặc sự phục dịch của đám người hầu. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, y cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.

Đối với Cicero, câu chuyện của Dionysius và Damocles hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết, và rằng “không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ.” Truyện ngụ ngôn này sau này trở thành một mô típ quen thuộc trong văn học thời trung cổ, và cụm từ “thanh gươm của Damocles” hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện. Tương tự như vậy, câu nói “treo đầu sợi chỉ” (hanging by a thread) đã trở thành cách nói để chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Vai Chính Tối Tăm Vạn Người Ghét của Đào Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pikapikia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.