Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1112 chữ

Nhà họ Lâm. Ba hài tử đều chạy ra ngoài chơi.

Đám hài tử này đúng là làm ầm ĩ, thật vất vả không cần đi cắt cỏ heo, tóm được tiểu đồng bọn chạy khắp cả thôn.

Ba Lâm là người không chịu ngồi yên, bện giỏ tre ở trong sân. Mẹ Lâm và hai con dâu đang nói chuyện. Thấy Chu Vân Mộng trở về chào hỏi:

"vợ em ba đã trở lại?"

Hai tháng này mọi người đều ở chung cũng không tệ lắm, các cô đổi mới cách nhìn với Chu Vân Mộng, cảm thấy tuy vợ em ba lười nhưng là người có bản lĩnh.

Chu Vân Mộng cũng cảm thấy các cô nói chuyện còn khá tốt, ở chung dưới mái hiên có thể quan hệ tốt là tốt nhất.

Lúc này gật đầu: "Vâng đã trở lại, chạy đến bưu cục, lại gặp bạn học giới thiệu cho em phương pháp cửa hàng lương dầu, để em về sau muốn mua bột phú cường gì đó có thể đi tìm cô ấy, có nói giúp em chừa chút."

Vài tiệm gạo ở thị trấn, vì phương pháp lâu dài, người nhà họ Lâm không có khả năng đi hỏi từng nhà. Hơn nữa loại phương pháp này mọi người cũng đều biết, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, cô hỏi đối phương cũng sẽ không thật sự thừa nhận với cô.

Cô sờ giỏ tre trong tay, xốc vải thô lên lộ ra ba cái bao tải bên trong.

Mẹ chồng cô dâu ba người vừa nhìn đã kinh ngạc, lại là phương pháp lại là bột phú cường, sẽ không phải là ba bao tải trong rổ đều là bột phú cường phấn chứ?

Chị dâu hai Lâm đang may vá quần áo trẻ con trong tay thiếu chút nữa không cầm chắc. Mẹ Lâm nhanh liếc nhìn vào cửa nhà, xem có đóng kín mít hay không. Chị dâu cả Lâm thò qua tới xem. Ngay cả ba Lâm ở trong sân, nghe được lời này đều đi tới.

Chu Vân Mộng nói thẳng: “Một bao tải này là năm cân gạo trắng, hiện tại các nơi mới vừa giao lương, gạo trắng thật sự đủ, mua cái này con dễ dàng mua nhiều chút.”

Cô mở ra một bao tải đựng gạo trắng kia đưa cho mẹ Lâm.

Tay mẹ Lâm run rấy mở ra, từng hạt gạo bên trong trắng bóng vô cùng no đủ, đặc biệt xinh đẹp.

Trước đó vài ngày mới vừa chia lương, dựa theo đầu người bốn công điểm sáu phần, trong nhà chồng chất không ít gạo, nhưng gạo lức chiếm đa số, gạo trắng lại hơi thiếu. Không có biện pháp, một cân gạo trắng có thể đổi không ít gạo lức.

Cũng chính là đoạn thời gian thu hoạch vụ thu kia trong nhà nấu cơm một nửa gạo lức nửa gạo trăng, bây giờ nấu cơm đều là ba phần gạo trắng bảy phần gạo lức trộn lẫn. Thời buổi này, ai sẽ ghét bỏ trong nhà thiếu gạo trắng. Mẹ Lâm nghẹn lòng. Nghĩ thầm cổ họng lão tam cũng thật yếu ớt. Cơm nhà mình đặt trong thôn đều là số một số hai, chính là cho ba phần gạo trắng.

Nếu vợ em ba là ăn toàn cơm làm gạo lức, vậy không trực tiếp nhổ ra, kia mới gọi thật sự là cộm cổ họng.

Chị dâu cả Lâm chị dâu hai Lâm lại là vui mừng, ai không muốn ăn cơm tẻ một nửa gạo lức nửa gạo trắng, chính mình thích trẻ con càng thích hơn. Đổi năm cân gạo trắng cũng có thể nấu một đoạn thời gian, trong nhà lại không phải ăn hết cơm tẻ, trộng khoai lang đỏ những khoai lang đó chống đói.

Hơn nữa mỗi ngày trong nhà vốn dĩ phải nấu ba phần gạo trắng, tương đương với bộ dáng mỗi ngày nấu hơn hai phần.

Lúc này các cô yêu chết vợ em ba già mồm cãi láo này, bằng không sao có thể tìm được những phương pháp đó, buôn bán thịt buôn bán cá, còn buôn bán gạo trắng trở về. Ba Lâm đứng ở một bên nghe xong, nói: “vợ thằng ba, năm cân gạo này chúng ta nhớ kỹ, nếu về sau là cần hỗ trợ mua gạo, cần thiết đến lấy tiền biết không?” Ông cũng biết gạo trắng rất trân quý.

Trong thôn mới vừa phân lương thực và tiền, năm nay đội sản xuất thu hoạch tốt, nhìn công điểm, nhà mình nhiều hơn năm trước bảy mươi đồng.

Hơn nữa mỗi tháng lão tam tam phòng gửi tiền trợ cấp mười đồng, con dâu ba giao năm đồng, điều kiện tốt tự nhiên muốn trôi qua cuộc sống tốt chút.

Ông biết, lúc nên tích cóp tiền thì tích cóp tiền, có thể ăn được vẫn phải ăn. Con dâu ba có thể có cửa này không đơn giản, thời buổi này trong thôn đừng nói không có tiền, có tiền đều khó mua lương thực và thịt, nhà mình có thể đi theo vợ em ba ăn thịt mua lương thực.

Chu Vân Mộng gật đầu: “Vậy vẫn dùng cách nói của ba, đây là nhất định. Về sau gọi con mua giúp trong nhà là được, đương nhiên chính con muốn ăn nhiều chút, chính con ra tiền mua.”

Mẹ Lâm, chị dâu cả Lâm và chị dâu hai Lâm cũng không ý kiến.

Chu Vân Mộng lại lấy ra bao tải thứ hai: “Nơi này là hai cân bột phú cường, ngày thường có thể nấu chút mặt ngật đáp hoặc là bánh mì nướng cùng nhau ăn. Chờ về sau con lại tìm đồng học kia hỏi khi nào lại lấy cân thịt, chúng ta bọc bánh bao ăn đi, con muốn ăn bánh bao thịt.”

Chị dâu cả Lâm tiếp nhận bao tải kia mở cho mọi người xem, bên trong thật đúng là bột mì, tinh tế còn không vàng, còn đẹp hơn bột phú cường lần trước lấy về nhiều, vừa thấy phẩm chất rất tốt.

Ba mẹ Lâm đã không biết nói gì, lần trước ăn sủi cảo và bánh rán nhân hẹ kia trong nhà đều vui mừng, hiện tại lại muốn ăn bánh bao thịt.

Bọn họ ngửa đầu, hôm nay vẫn là xanh như vậy, trước kia nào dám tưởng tượng loại cuộc sống này. Tất cả việc này đều là nhờ con dâu ba- người đã từng khiến cho bọn họ vô cùng sốt ruột.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Ở Thập Niên 70 của An Cung Đích Trúc Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThaoHa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.