Trong khoảng thời gian này trong nhà có thêm mười bảy cân gạo trắng, bảy cân trong đó là em ba mua.
Chu Vân Mộng: "Hai cân gạo tính là cái gì, con còn nghĩ ngày nào đó có thể ăn bữa cơm toàn gạo trắng đấy."
Ba mẹ Lâm trầm mặc, vẫn là vợ em ba dám nghĩ.
Mẹ Lâm suy nghĩ: "Dứt khoát đêm nay nấu bữa cơm gạo trắng đi, thỏa mãn con."
Con dâu ba chính mình bỏ tiền mua bảy cân gạo trắng trong nhà, mỗi ngày ăn bữa cơm toàn gạo trắng đó là không có khả năng, ăn một bữa và vẫn có thể thỏa mãn.
Chu Vân Mộng nghe được thì vui vẻ: "Được, vậy tối nay mọi người đều ăn."
Mẹ Lâm ác tâm: "Đều ăn!"
Ba Lâm cam chịu.
Chị dâu cả và chị dâu hai Lâm hai mặt nhìn nhau, sao lại đột nhiên biến thành buổi tối ăn toàn cơm gạo trắng vậy?
Ngẫm lại phải cao hứng mơ hồ.
Nói xong cái này, Chu Vân Mộng chỉ một bao tải khác: "Đây là mua cho nhà mẹ đẻ con bên kia, chờ thêm mấy ngày con lại mang qua."
Cô không mở bao tải ra, người nhà họ Lâm cũng khắc chế không đi xem, trong lòng không phải không hiếu kỳ, suy đoán kia hẳn cũng là gạo trắng.
Về phần lấy một bao tải này về, nhà họ Chu có thể cho vợ em ba tiền hay không, hay là nói vợ em ba trợ cấp nhà mẹ đẻ, vậy không phải bọn họ có thể lắm miệng quản sao.
Người chính mình có bản lĩnh kiểm tiền trợ cấp nhà mẹ đẻ, lại không phải tốn tiền của nhà chồng. Hơn nữa người ta trợ cấp nhà chồng chỉ nhiều không ít.
Chị dâu cả chị dâu hai Lâm thấy em dâu ba quang minh chính đại trợ cấp nhà mẹ đẻ như vậy, đã hâm mộ lại cảm thấy đối phương tự hiểu rõ. Ngay cả cái loại nắm chắc được độ này, nhìn cha mẹ chồng cũng không ý kiến.
Chu Vân Mộng lấy ấm sành phía dưới ra đưa cho chị dâu hai Lâm. Chị dâu hai Lâm còn tò mò, buổi sáng em dâu đột nhiên tìm mình muốn, cũng chưa nói muốn làm cái gì. Ẩm sành bình thường dùng để mỡ heo. Trong thôn không giống trong thành phố mỗi tháng có định lượng cung ứng lương dầu, Nam Thành bên này cũng không có dầu cây cải không trồng hoa sinh, trong thôn ăn dầu hoàn toàn dựa vào cuối năm khi thu hoạch vụ thu chia thịt heo nấu mỡ heo.
Trong khoảng thời gian này bởi vì trong nhà mình nhiều thịt, nấu hai ba vại mỡ heo. Nhưng tiêu hao cũng nhiều, bởi vì vợ em ba nói mỡ heo nấu nhiều chút xào rau mới thơm. Xác thật thả nhiều mỡ heo xào đồ ăn gì đều thơm, ba mẹ chồng cô bao gồm trẻ con đều nói như vậy.
Ngày hôm qua là một vại sứ trống không, tới sáng nay đã bị em dâu ba cầm đi. Cầm vại sứ này ở trong tay, nặng hơn buổi sáng, bên trong như chứa đầy đồ.
Chị dâu hai Lâm mở ra vừa thấy: Là dầu!
Cô ấy ngửi thấy không xác định hỏi:
“Đây là... Dầu đậu phộng sao?”
Mẹ Lâm và chị dâu cả Lâm vừa nghe, cũng thò lại gần ngủi, xác thật là dầu dậu phộng!
Một bình dầu đậu phộng!
Các cô rối rít nhìn về phía Chu Vân Mộng.
Chu Vân Mộng: "Người nọ không phải cửa hàng lương dầu sao? Hôm nay trước khi ra cửa em lấy vại sứ đi thử thời vận, hỏi thực sự có em sẽ mua hơn phân nửa vại dầu đậu phộng trở về. Có điều kiện mà nói, xào rau dùng dàu cũng là có chút chú trọng.
Như lúc trước chiên cá dùng mỡ heo, ăn thịt cá bên trong miệng chứa vị thịt heo, xào thịt gà cũng có vị thịt heo, nên vị lẫn lộng không thơm như vậy. Cho nên, em cố ý mua dầuv đậu phộng này, về sau xào thịt khác có thể dùng cái dầu này, xào rau cũng có thể dùng dầu này, không mất vị."
Nói lời này, người nhà họ Lâm không biêt nói gì.
Sớm biết vợ em ba chú trọng, không nghĩ tới chú trọng như vậy. Cá kia thịt gà kia bọn họ ăn thật thơm ngon, không nghĩ tới vợ em ba lại cảm thấy vị ăn không ngon lắm. Vì thế mua dầu đậu phộng trở về. Dầu đậu phộng là thứ tốt, rất hiếm lạ. Còn thơm hơn dầu cải.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |