Ba giờ rưỡi chiều, Chu Vân Mộng cõng theo giỏ tre xuất phát. Hiện tại mùa đông trời tối sớm, cô cần phải đi sớm về sớm mới được, đi đêm một mình không an toàn.
Ánh mặt trời lúc ba giờ rưỡi mùa đông cũng không gắt như lúc thu hoạch vụ thu. Trong giỏ tre để một bao tải gạo năm cân, còn có cái chậu to đựng năm cái bánh bao thịt, dùng mâm đè lên trên. Một bao tải năm cân gạo này lấy ra trước mặt người nhà họ Lâm cũng là vì sau khi đưa cho nhà họ Chu sẽ không gây ra sơ hở, dù sao mấy ngày nay cô cũng không đi tới huyện thành.
Vừa đi đến cửa thôn, cô sử dụng ý niệm đem bao tải năm cân gạo trong giỏ tre thu vào không gian, lập tức cảm thấy áp lực trên lưng nhẹ đi rất nhiều. Cô đi thẳng một đường đến cửa thôn đội sản xuất Phong Điền mới dùng ý thức đem bao tải năm cân gạo kia dời đến trong giở tre. Bởi vì bên trên giỏ tre có đậy miếng vải thô, che kín toàn bộ không nhìn thấy cái gì.
"Mẹ, con đã về rồi".
Đến cửa nhà họ Chu, Chu Vân Mộng gõ cửa.
“Tiểu Mộng!”
Bên trong truyền ra giọng nói vui vẻ của mẹ Chu và tiếng bước chân vội vàng. Tuy rằng hiện giờ là ngày nông nhàn, ba người con dâu đều đang ở nhà, nhưng mỗi lần Chu Vân Mộng tới đều do mẹ Chu chạy ra mở cửa. Chỉ vì muốn nhìn thấy con gái sớm vài giây.
Mẹ Chu vui mừng khi nhìn thấy con gái: "Tiểu Mộng, nhanh vào phòng ngồi".
Ba người chị dâu nghè thấy tiếng nói cũng đi ra chào hỏi.
Sau khi Chu Vân Mộng chào hỏi lại, thuận miệng hỏi: "Các anh trai em đâu?"
Chị dâu cả Chu cười: "trong thôn xây phòng ở, anh cả và anh hai cô đi hỗ trợ, mấy nay đều ăn cơm ở bên đó".
Thời buổi này trong thôn xây phòng ở đều là do người cùng thôn hỗ trợ, không nói đến chuyện cho tiền công hay không, nhưng chắc chắc sẽ bao cơm trưa ở luôn chỗ đó. Dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trong thôn phần nhiều là thân thích cùng ra sức giúp đỡ, lại có thể tiết kiệm lương thực trong nhà. Hơn nữa nếu hiện tại không đi hỗ trợ, đến khi nhà mình muốn xây phòng ở cũng khó mà gọi được ai tới hỗ trợ.
Chu Vân Mộng hiểu được, gật đầu tỏ vẻ đã biết. Còn anh ba Chu, Chu Vân Mộng cảm thấy anh ta là người tinh ranh hoạt bát, cũng chịu khó. Tháng trước cô về nhà họ Chu, thuận miệng nói với mẹ Chu việc anh cả anh hai nhà họ Lâm đến tu sửa đập chứa nước kiếm tiền. Anh ba Chu nghe xong để trong lòng, sau khi hỏi thăm bên kia còn nhận người hay không, nói qua với mẹ và vợ rồi chạy đến bên kia làm việc.
Anh cả Chu và anh hai chu cũng biết chuyện này, nhưng bọn họ không đi, đều lựa chọn ở trong thôn hộ người khác xây phòng ở. Mỗi người có sự lựa chọn khác nhau mà thôi, không thể nói cái nào tốt hơn cái nào.
Chu Vân Mộng hỏi: "Năm đứa trẻ con đâu rồi?"
Chị dâu hai Chu: "Đều chơi ở bên ngoài thôi, nghịch giống như con khỉ vậy".
Nhưng không ngờ chị dâu ba Chu nói được một câu: "Ít nhiều lần trước nhờ có cô út mang thịt về, tất cả mọi người đều được bổ sung ít dầu mỡ, mấy đứa trẻ đều khỏe mạnh hơn, không thì lấy đâu ra sức mà nghịch ngợm".
Cô ấy đối với cô út có ấn tượng tốt hơn trước nhiều, cho dù là thịt lúc trước hay là dẫn dắt người đàn ông của mình đi tu sửa đập nước kiếm ít tiền.
Chờ xong xuôi kiếm được tiền, giao cho mẹ chồng là một phần, còn lại hai vợ chồng cũng tích cóp được chút ít.
Chị dâu cả và dâu hai Chu vừa nghe vừa bĩu môi, vua nịnh nọt. Không phải các cô không biết nói chuyện, mà trong khoảng thời gian này gặp được cô út trở về nhiều lần, lời cần nói cũng đã nói. Các cô con dâu phát hiện, cô út này sau khi gả chồng còn lợi hại hơn cả trước đây, hiện tại nói nói cười cười so với lúc trước lạnh lùng đối với bọn họ còn khiến cho bọn họ phải khách khí nhiều hơn.
Người có bản lĩnh kiếm được thịt mua được cá mang về, lúc trước còn mang cả sủi cảo từ nhà chồng sang đây, vậy thì địa vị ở nhà chồng cao đến mức nào chứ, quá không đơn giản. Hơn nữa bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, hiện tại các cô có ấn tượng không tệ lắm với cô em út chồng này.
Mẹ Chu thấy không khí giữa ba người con dâu và con gái thì bực mình, nghĩ tới trước đây bọn họ còn khó chịu với những việc của con gái. Giờ này còn không biết nhìn xem sắc mặt, vất vả lắm con gái mới trở về, hai mẹ con muốn nói chút chuyện riêng tư, cũng không biết đường tự mình về phòng.
Tiểu Mộng vào nhà lâu như vậy bà còn chưa được nói cùng mấy câu đâu. Tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng mẹ Chu vẫn chịu đựng. Tiểu Mộng có quan hệ tốt với ba người con dâu một chút, cho dù là ngoài mặt thì về sau không chừng cũng có lúc hữu dụng.
Trong khoảng thời gian này nhờ phúc của Tiểu Mộng, lâu cũng lại có thể được ăn một bữa thịt hoặc cá. Mẹ Chu lần nào cũng nhắc mãi với con trai và cháu trai cháu gái: Em gái, cô út của con, cháu đối tốt với con, cháu, con, cháu phải nhớ kĩ lòng tốt của em của em nó, cô út, về sau phải đối tốt với em gái, cô út thật tốt, lúc có thể giúp phải dùng hết sức.
Hiệu quả không đến nỗi nào, con trai và cháu trai cháu gái đều ghi nhớ. Ngay cả ba người con dâu ít nhiều cũng có chút biến hóa, ít nhất biết cô út giỏi giang, cần phải tôn trọng. Về sau nói không chừng còn có lúc phải nhờ cậy Tiểu Mộng hỗ trợ, thổi gió bên gối khẳng định là không dám rồi.
Đăng bởi | ThaoHa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |