Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu trù tính

Tiểu thuyết gốc · 1179 chữ

Nguyễn Minh thì nghĩ đến vấn đề càng trọng yếu hơn, nói.

- Ý của đại nhân là, Đỗ… Mạc Thích sẽ ra tay với Trịnh Kiểm?

Hồ Thành Vũ nhịn không được vỗ tay.

- Quân sư quả nhiên nhìn thấu đáo. Mạc Thích muốn nắm toàn bộ phái quyền thần trong tay, như vậy nhất định sẽ ra tay với Trịnh Kiểm. Chỉ là trước đó, hắn sẽ liên thủ với Trịnh Kiểm, trước đánh tàn phế phái bảo hoàng!

Hồ Bá Cự cũng là hạng người tài trí tuyệt đỉnh, bằng không cũng không được nguyên chủ trọng dụng, từ trong lời nói nãy giờ của Hồ Thành Vũ, hắn đã nghe ra dụng ý.

- Cầm đầu phái bảo hoàng là lão gia chủ, Thái Phó Chu An, Nguyễn Phúc Hoàng… trong đó Thái Phó danh vọng cực cao, môn sinh rải khắp thiên hạ, ngay cả trong phái quyền thần, cũng có không ít người là học trò của hắn, một khi động tới Thái Phó, chỉ sợ sẽ xuất hiện biến cố không cách nào lường được.

- Về phần Nguyễn Phúc Hoàng, gia hỏa kia rất tinh quái, tuy là người phái bảo hoàng, nhưng không mất lòng ai, lại thêm nắm giữ binh quyền, muốn động đến hắn rất khó.

- Còn lão gia chủ, tính tình cương trực, lại hơi bảo thủ, nên đắc tội với không ít người, ngay cả trong phái bảo hoàng, cũng có người không ưa lão gia chủ…

Nói đến đây, toàn thân Hồ Bá Cự lạnh rung nhìn Hồ Thành Vũ.

Sắc mặt Hồ Thành Vũ âm trầm nói.

- Ta nói những chuyện này cho ngươi biết, là muốn ngươi hiểu rõ, chúng ta không có đường lui.

Hồ Bá Cự hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó nói.

- Đại nhân, nếu chúng ta tiết lộ tin tức Mạc Đăng Dương là con trai của Đỗ Thích, như vậy…

- Việc này không ổn.

Hồ Thành Vũ còn chưa trả lời, Nguyễn Minh đã vội ngăn cản.

- Tuy ta không biết đại nhân từ đầu lấy được tin tức này, nhưng Đỗ Thích đã chuẩn bị lâu như thế, dã tâm lại thâm sâu như vậy, làm sao có thể không tính đến chuyện này, nhất định đã sớm chuẩn bị chu đáo, chúng ta nói ra, không chỉ không đánh gục được hắn, ngược lại còn khiến hắn quyết tâm hạ sát thủ.

Hồ Thành Vũ gật đầu.

- Quân sư nói không sai, chuyện này ta chỉ vô tình biết được, không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ, cũng không thể nói lưng tung, phải dùng ở thời khắc mấu chốt.

Hồ Bá Cự cũng là vì quan tâm tất loạn, nghe Nguyễn Minh và Hồ Thành Vũ nói, mới biết ý kiến của mình tai hại như thế nào.

Sau đó hắn mới nói.

- Sự tình đại nhân hỏi ta, Hồ gia chúng ta có lực tranh bá thiên hạ hay không, thứ cho ti chức nói thẳng, Hồ gia có nội tình, nhưng lực lượng lại chưa đủ, muốn nhảy lên vũ đài lịch sử, còn phải chuẩn bị rất nhiều.

Hồ Thành Vũ gật đầu.

- Hôm nay gọi các ngươi tới, chính là muốn nói chuyện này. Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều, vì vậy phải gấp rút chuẩn bị…

- Đồng thời sang năm, ta sẽ đích thân tới kinh thành, cố gắng hòa hoãn quan hệ với Đỗ Thích, tận lực kéo dài thêm thời gian.

Nguyễn Minh chỉ vào vị trí của Định Châu trên bản đồ, sau đó nói.

- Hơn nữa vị trí của Định Châu rất bất lợi, chúng ta không giáp biển, một khi thiên hạ đại loạn, chiến sự chính thức nổ ra, Chế Bồng Na nhất định sẽ chặn đứng con đường thu mua lương thực và muối của ta, hơn nữa bọn hắn khống chế Hải Vân Quan, tiến có thể công, lui có thể thủ, chính là đối thủ nguy hiểm nhất của Định Châu.

Hồ Thành Vũ gật đầu, ánh mắt sắc lạnh, chỉ vào một vị trí trên bản đồ Chàm Châu.

- Cho nên Phủ Ô Lý này, nhất định phải nắm trong tay.

Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự đều nhìn về phía Phủ Ô Lý.

Phủ này chính là Phủ tiếp giáp với Định Châu, hướng tây nam và chính nam có Vực Thiên Sương vắt ngang, nơi hẹp nhất cũng rộng hơn 200m, sâu không biết bao nhiêu, vách đá dựng đứng, ngay cả khỉ vượn cũng không thể vượt qua.

Phía đông nam có dãy Hải Vân Sơn hùng vĩ nối liền Phủ Ô Lý với Định Châu, chỉ là thế núi cao, tầng tầng lớp lớp, nhiều khe vực và rừng rậm, chỉ có một con đường độc đạo để vượt qua.

Bất đắc dĩ con đường độc đạo này lại có Hải Vân Quan án ngữ, dễ thủ khó công, cho dù là Nữ Đế năm xưa đánh Chăm quốc, cũng không lựa chọn con đường này, mà dùng thủy quân từ Hóa Châu xuôi nam.

Nhưng Định Châu không giáp biển, Chế Bồng Na cũng biết rõ tầm quan trọng của Hải Vân Quan, bọn hắn muốn đánh hạ Phủ Ô Lý gần như bất khả thi.

Trừ khi là đánh hạ hai Phủ của Sơn Châu là Phủ Thừa Thiên và Phủ Thừa Doãn để tìm đường ra biển.

Nhưng Chế Bồng Na làm sao có thể để bọn hắn dễ dàng đắc thủ, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản.

Hồ Thành Vũ nói.

- Nếu thời gian quá gấp rút, đúng là không có cách nào, nhưng nếu sớm chuẩn bị một hai năm, lại chưa hẳn không thể.

Ánh mắt hai người Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự sáng rực, Hồ Bá Cự kích động hỏi.

- Đại nhân có diệu kế gì?

Hồ Thành Vũ nói.

- Cũng không phải diệu kế gì, chỉ có thể tính là hạ hạ sách, nhưng đây lại là phương pháp duy nhất. Vùng núi Hải Vân Sơn không phải vẫn có bách tính đồn đại là tìm được vàng sao? Vậy tìm cách tung tin đồn, nói phát hiện được mỏ vàng, sau đó phái Phùng Quân Hưng phụ trách tiếp quản, thuê dân phu đào vàng. Lúc này chúng ta lại chọn đúng phương hướng, đào một đường hầm vượt qua Hải Vân Sơn…

Nguyễn Minh nghe vậy thì nhíu mày.

Đúng như Hồ Thành Vũ nói, đây không phải diệu kế gì, mà là hạ hạ sách.

Vấn đề ở trong đó cực kỳ nhiều, bất kỳ khâu nào xảy ra chuyện, cũng sẽ khiến toàn bộ kế hoạch thất bại trong gang tấc.

Không chỉ nguy hiểm, rất dễ bại lộ, hơn nữa chi phí bỏ ra cũng không hề nhỏ, bởi vì bọn hắn đào là đất, không phải vàng.

Gian đoạn này là giai đoạn gấp rút chuẩn bị vật tư, tích trữ lương thảo, khí giáp, mộ binh… tất cả đều là tiền.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.