Gậy ông đập lưng ông
Vũ Văn Hạo ra sức quét, quét sàn tưởng chừng dễ nhưng hóa ra lại chứa đựng rất nhiều kiến thức. ví dụ như, lá rụng tốt nhất là quét thành một đống lớn, nếu đống to thì không dễ bị gió thổi bay, nếu nhiều đống thì một lúc sẽ bị gió thổi bay.
Thực ra việc quét dọn cũng không quá khó, tâm trạng anh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Vương gia, đến noãn các bên kia cẩn thận một chút, trên cây có tổ ong vò vẽ dang chờ ban đêm mới phá đi, chớ kinh động đến nó, rất khủng khiếp đấy." Thường công công nhắc nhở.
"Tổ ong vò vẽ?" Vũ Văn Hạo con mắt nheo lại, vết cắn trên ngực vẫn còn đau, thật nên để cho Nguyên Chiêu Lâm đến quét.
"Đúng vậy a, những con ong này rất mạnh nên chúng không dám phá vào ban ngày, Thái Thượng Hoàng không muốn đóng cửa và cửa sổ. Chúng thần phải chờ đến đêm mới phá được" Thường công công nói.
"Ừm, bản vương biết rồi." Vũ Văn Hạo nói.
Thường công công cũng mặc kệ hắn, đi vào nhà hầu hạ Thái Thượng Hoàng.
Vũ Văn Hạo nảy ra ý hay, nói với Hoàng Kỳ "Ngươi đi thỉnh Vương Phi, liền nói bản vương nguyện ý cùng với nàng đổi lại."
Hoàng Kỳ nói: "Vương gia, Ngự Thư Phòng bên kia người ra vào nhiều, người đi quét sợ là không thỏa đáng a?"
Vũ Văn Hạo cong môi cười cười, "Không quan trọng, Cố Thiểm ở bên kia, đến lúc đó gọi hắn giúp đỡ bản vương canh chừng một chút, có người đến bản vương liền trốn là được."
Hoàng Kỳ liền đi.
Nguyên Chiêu Lâm nghe được Vũ Văn Hạo muốn cùng cô thay đổi, trong lòng thầm nghĩ, người này cũng không tệ lắm, e rằng cô sẽ xấu hổ, tốt, vậy mình sẽ nhận lòng tốt của hắn ta.
Cầm lấy cái chổi trở lại Càn Khôn điện thờ, thấy hắn đã đem Tiền viện quét xong, tốc độ rất nhanh a.
Vũ Văn Hạo đi tới, nói: "Đừng nói bản vương không chu đáo với ngươi, cây chổi này rất nặng, ngươi không đủ sức quét dọn, vì vậy bản vương trước giúp ngươi quét sân nhỏ, ngươi đem noãn các và khu vườn bên cạnh quét một đi là được."
Nguyên Chiêu Lâm cảm kích nói: "Đa tạ Vương gia."
Vũ Văn Hạo chỉ vào noãn các, "Đi đi, quét bên kia đi."
Nguyên Chiêu Lâm chỉ vào đám lá hỗn độn trên mặt đất Vậy thì những thứ này…”
“Được rồi, ta giúp ngươi dọn dẹp.”
“Cảm ơn!” Viên Thanh Lăng cười cười, cầm chổi đi tới noãn các đi.
Vũ Văn Hạo nhặt được một cục đá nhỏ, lẻn từ bên ngoài tường vào, nghe thấy tiếng quét của Nguyên Chiêu Lâm từ bên trong, hắn lộ ra nụ cười dữ tợn.
Hắn đã từng nói qua, quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Viên đá trong tay anh bay đi, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, đập vào bên trên tổ ong vò vẽ.
Tổ ong vò vẽ to lớn đột nhiên muốn sôi lên, một lúc sau liền nghe thấy một tiếng "vo ve" bị bóp nghẹt
Nguyên Chiêu Lâm kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng trước mặt đã bị che khuất, khi nhắm mắt lại, lại là một đám ong vò vẽ.
“A…” Cô hét lên một tiếng, “Cút đi!”
Vũ Văn Hạo nghe thấy tiếng hét chói tai này, chỉ cảm thấy trong lòng thật sảng khoái, đắc thắng giơ chổi lên, chuẩn bị đi tới Ngự Thư Phòng, lại nghe được phía sau truyền đến âm thanh "Ông ông ô...ô...n...g" , và khi hắn quay đầu lại, mặt lập tức tối sầm lại, tất cả ong vò vẽ đang bay về phía hắn.
Nó bay xuống mặt, đầu, tai, khi quơ quơ cán chổi lại truyền đến cảm giác đau đớn, thương thế hắn chưa lành không có thể vung chổi quá mạnh hắn chỉ có thể xoay người chạy.
"Vương gia mau ngồi xuống che đầu đi, không được chạy." Hoàng Kỳ phát hiện, vội vàng liền hướng Vũ Văn Hạo hô to.
Vũ Văn Hạo ôm đầu ngồi xổm xuống, Hoàng Kỳ nhanh chóng tới, cởi áo ngoài che đầu Vũ Văn Hạo, một tay cầm lấy cây chổi, phất lên không trung, người trong cung nghe tin cũng đốt đuốc. Sau một hồi vật lộn, ong vò vẽ cuối cùng cũng tản đi.
Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài, nhưng nhìn thấy Hoàng Kỳ đỡ Vũ Văn Hạo đi tới đầu và mặt sưng lên nghiêm trọng, mí mắt trái sung lên, hai mắt cũng nheo lại.
"Ngươi bị ong vò vẽ đốt rồi hả?" Nguyên Chiêu Lâm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của anh, cố nén cười, giả bộ quan tâm.
Thường công công nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn thấy bộ dạng Vũ Văn Hạo như vậy, hắn lắc đầu nói: "Vương gia, nô tài đã nhắc nhở ngươi, đừng đụng tổ ong vò vẽ, ngươi tại sao lại bị đốt?"
" Ai mà biết được có tổ ong vò vẽ?" Miệng Vũ Văn Hạo nhếch lên vì đau, bờ môi hình như là cũng bị đốt, đau rát.
" Không phải đã nói hết cho người rồi sao?" Thường công công đi qua, "Ơ, vết chích kinh khủng quá, nhất định phải truyền ngự y rồi."
Nguyên Chiêu Lâm lạnh lùng quan sát, vẻ lo lắng trên mặt liền thu liễm lại, hắn là sớm biết có ong vò vẽ đấy,còn cố ý kêu Hoàng Kỳ đi tìm nàng cùng với nàng đổi lại,ý đồ sau đó làm cho ong vò vẽ đốt nàng.
Người nam nhân này thật nhỏ mọn, thật là xấu a.
Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói: "Truyền ngự y, nhất định là phải truyền ngự y rồi nhưng, Vương gia vẫn nên nhanh đến Ngự Thư Phòng đi, việc quét tước cũng không thể chậm trễ a."
"Nữ nhân độc ác này, ong vò vẽ rõ ràng là phải đốt ngươi, tại sao lai biến thành chạy lại đốt bản vương?" Hắn nói chuyện đã không lưu loát rồi, khóe miệng nhếch lên tức giận.
"Gậy ông đập lưng ông ." Nguyên Chiêu Lâm đắc ý cầm chổi lên xoay người đi vào.
Nàng cũng cảm thấy kỳ quái a, rõ ràng ong vò vẽ đang hướng nàng bay đến, nàng chỉ kêu gào bảo chúng đi, vậy mà chúng thật sự bay ra ngoài.
Vũ Văn Hạo tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng bị Nguyên Chiêu Lâm nói đúng trọng điểm, cũng không tiện làm khó, đành phải vác chổi mà đi từng bước một.
Hoàng Kỳ kinh ngạc nhìn Vũ Văn Hạo, hắn thật sự không biết Vương gia là muốn cho ong vò vẽ đốt Vương Phi đấy, làm saoVương gia lại có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy chứ?
Điều này không phù hợp với tính khí thường ngày củaVương Gia.Vương gia quỷ nhập vào rồi a?
Hắn ý vị thâm trường nhìn Nguyên Chiêu Lâm, Vương Phi trước sau giống như hai người khác nhau, cũng là quỷ nhập vào rồi a?
Vũ Văn Hạo đi tới Ngự Thư Phòng, Cố Thiểm nhìn bộ dạng như đầu heo của hắn, buồn cười, "Làm sao ngươi lại thành ra thế này? Chọc tổ ong vò vẽ sao?"
"Đừng nói nữa!" Hắn cầm chổi lên bắt đầu ra sức quét dọn, trong lòng rất tức giận, Tại sao Nguyên Chiêu Lâm lại làm được ít thế này? Vẫn còn nhiều lá rụng thế.
"Để cho ngự y bôi ít thuốc, uống viên Giải Độc Hoàn đi." Cố Thiểm nói.
"Không cần, không có độc, Bản vương nhìn rồi, là ong vò vẽ bình thường, Cùng lắm là đau nhức một lúc thôi." Vừa nói, anh ta vừa nhếch miệng và thở hổn hể, cơn đau chết tiệt.
Cố Thiểm giữ chặt cánh tay của hắn, "Đã như vậy, đừng quét trước, tiến đại sảnh lau bụi đi a?"
Vũ Văn Hạo khẽ giật mình sững sờ, "Không phải là chỉ quét sao? Sao lại phải lau bụi nữa?"
"Hoàng Thượng nói,bên trong phòng sách này quá nhiều bụi, cần lau sạch sẽ."
"Ngự Thư Phòng mỗi ngày đều đều có người..." Vũ Văn Hạo ngừng nói, đã hiểu ra là phụ hoàng cố ý đấy.
Trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái, trước đây phụ hoàng không muốn nói chuyện với hắn hiện tại lại yêu cầu hắn đến Kinh Triệu phủ, còn để cho hắn ra vào Ngự Thư Phòng, vẫn giống như một năm trước, không có gì thay đổi.
Hắn càng ngày càng không rõ lắm kế hoạch của phụ hoàng
Vị trí Phủ Doãn Kinh Triệu Phủ rất trọng yếu, hắn nằm mơ cũng không có nghĩ qua, phụ hoàng đã cắt cử hắn đi.
Vốn dĩ, sau khi nghe nhị ca nói, hắn nghĩ sự lựa chọn của Phụ Hoàng có thể là đại ca Kỷ vương, mà chắc hẳn đại ca hắn đối với chức Phủ Doãn Kinh Triệu Phủ cũng nhất định là rất muốn đấy.
Hắn cái chổi xuống, bưng chậu nước, trên bờ vai vắt cái khăn lau, bước vào ngự thư phòng dưới cái nhìn củaMục Như Công Công.
Hắn cúi đầu hết mức có thể, không muốn phụ hoàng nhìn thấy cái mặt sưng phù của hắn.
Đăng bởi | meoxinh182 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |