Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc (3)

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

“Oa ca ca... Thiếu chút nữa đã bỏ qua một hồi trò hay, đánh không tệ nha.”

Hai người phân hợp, một đội hắc y nhân từ đỉnh động trượt xuống, một người dẫn đầu vỗ tay, con mắt duy nhất như mắt chim ưng, phát ra tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.

“Độc Nhãn Long, ngươi vậy mà còn chưa chết!”

Trần Bất Phàm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đến là một đám người mặc đồ đen súng thật đạn thật vác trên vai, mà người cầm đầu rõ ràng là kẻ bị Long Linh đánh xuống trong nhược thuỷ Độc Nhãn.

“Chết, ha ha, tiểu đạo tạp mao, nhờ ngươi ban tặng, ta bị nhược thuỷ mang ra, mãi cho đến Vấn Giang, hơn nữa, còn theo nước sông vọt vào nơi này, quả nhiên là ông trời trợ giúp, cơ duyên a.”

Độc Nhãn cạc cạc cười, trong con mắt duy nhất hiện ra ánh sáng sắc lạnh âm độc, đối với Trần Bất Phàm, hắn đã là thế không đội trời chung.

“Ta nói là ai, thì ra là lão viên Ma Thú môn, ngươi vậy mà còn chưa chết.”

Âm Thần che ngực, bước nhanh về phía trước, nhìn một lão giả to lớn tóc hoa râm phía sau Độc Nhãn, cười quái dị nói.

“Ngươi còn chưa chết, ta thế nào cũng phải ở lại với ngươi, Âm Thần, nợ của chúng ta, đợi thanh trừ đám người không liên quan rồi tính thế nào.”

Lão giả tóc hoa râm từ phía sau Độc Nhãn đi ra, nhìn hình thể đúng là so với Âm Thần còn muốn cao hơn một đầu.

“Đang có ý này.”

Âm Thần không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, đôi mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chằm Trần Bất Phàm, một hậu sinh tiểu bối mà thôi, vừa mới giao thủ, mình đúng là không chiếm được tiện nghi.

“Thần côn, mở cửa!”

Trong lúc hai người Âm Thần nói chuyện, Long Linh trực tiếp cất bước phi thân, cự kiếm chém ra trực tiếp cắm vào tấm khiên.

“Nhật Nguyệt Liên Hoàn Trảm.”

Kiếm phủ vừa mới thành hình, Long Linh khom chân ôm khuỷu tay, dựa thế xoay như bay, kiếm phủ theo thân thể chuyển động, giống như mặt trời chói chang bay lên không trung, quang mang vạn trượng, một cỗ thiên cương chi khí tràn ngập mộ thất, hướng ba người Âm Hiểu điên cuồng chém đi.

“Hắc hắc!”

Bát tỷ cách gần nhất, trực tiếp gõ hai chùy, thân hình tăng cao, cuồng bạo.

“Phi kiếm, lôi đình vạn quân.”

Âm Hiểu ánh mắt lạnh xuôgns, một kiếm bay tới, đánh thẳng vào mi tâm Long Linh.

Oanh, ca...

Nhưng mà, cũng không có tác dụng gì.

Long Linh đột phá tới yêu sĩ đỉnh cao, trực tiếp vận dụng đại chiêu hoàn toàn mới, một khi chiêu thức thành hình, thế không thể đỡ.

Bát tỷ cả người và chuỳ đều bị đánh bay, trường kiếm của Âm Hiểu trực tiếp bị kiếm rìu bổ xuống, cắm vào trong vách sắt.

Mất đi Bát tỷ cùng Âm Hiểu ngăn cản, một vòng mặt trời đánh thẳng tới Âm Thần, chỗ đi qua, đất đá rạn nứt, cát bay nổi lên bốn phía.

Không hổ là yêu nữ!

Trần Bất Phàm thấy thế, trực tiếp chạy về phía tường đồng, trâm cài tóc trong tay bắn ra, rơi vào tóc mai Liên Tam Nguyệt.

Ầm!

Một tiếng phá cửa vang lên, tường đồng kéo ra từ hai bên, Hồng Vương Lăng cuối cùng cũng mở ra mạng che mặt thần bí.

Hồng Hoang khí tức đập vào mặt, sau cửa đồng, đã sớm là bày trận thiên quân vạn mã.

“Ha ha, Chu Hồng ta rốt cục tái hiện ánh mặt trời rồi.”

Trên đài cao trước cung điện, một cỗ yêu thi đầu đội vương miện phát ra tiếng cười điên cuồng tùy ý, những con rắn mặt người hai bên ngẩng cao đầu rắn dữ tợn, trong mắt rắn tràn đầy vẻ khát máu.

“Không cần nghĩ, từ khi cơ quan phát động, chỉ sợ những vật chết này chờ ngày này đã mười năm.”

“Chu Hồng, ngươi là kẻ bán nước!!!”

Đáp lại Chu Hồng, là một tiếng rống to xuyên kim liệt thạch.

Một đạo bóng người từ Minh Hà bò ra, sau lưng cưỡi một hài đồng nhe răng nhếch miệng.

Trần Bất Phàm quay đầu nhìn lại, đúng là Long Linh khoác áo giáp!

Không đúng, hẳn là Chu Kiệt đã cướp đi thi thể Long Linh của thế giới này.

Mà cưỡi trên người hắn chính là quỷ đồng mình gặp phải trong đầm nước.

“Mẫu thân, con đón phụ thân về rồi.”

Quỷ Đồng nhìn cô gái trên tường, nhếch miệng cười liền nhảy lên đầu vai Chu iệt, nhào tới.

“Hổ nhi ngoan, Hổ nhi thật hiểu chuyện.”

Giờ khắc này, cô gái cũng là mãnh liệt mở to đôi mắt, con ngươi đen kịt như sao như trăng, đúng là người sống.

“Nương tử, ngàn năm qua đã khiến nàng chịu khổ rồi.”

Chu Kiệt đi nhanh về phía trước, đem Liên Tam Nguyệt cùng Hổ nhi ôm vào trong lòng, bộ phim tình cảm bi thảm kéo dài ngàn năm này cuối cùng có một kết cục viên mãn.

“Chu Kiệt, ngươi cưới quỷ tộc làm vợ, còn mặt mũi nào đến Tổ Lăng, mau giết bọn họ.”

Chu Hồng rít gào đứng dậy, quỷ binh trước người xao động, hồng mang sáng thành một mảnh, rất có ý tứ đại khai sát giới.

“Quỷ tộc, quỷ tộc thì sao, dù là quỷ tộc, bọn họ có từng phạm nhân tộc không?”

Chu Kiệt cười nhạo một tiếng, buông vợ ra.

Thì ra nữ nhân này cùng quỷ đồng là quỷ tộc, trách không được là có thể sống lâu như vậy, nghe đồn, trong huyết mạch quỷ tộc có được bất lão thần lực, xem ra quả thật không giả.

“Thì ra là thánh nữ quỷ tộc, Âm Thần yết kiến thánh nữ.”

Âm Thần thấy thân phận Liên Tam Nguyệt bị Chu Hồng vạch trần, lúc ấy hiểu được, không nói hai lời, cúi đầu liền bái.

“Sư phụ đã nói, quỷ tộc chính là truyền thừa của Cửu Âm Môn, thì ra thánh nữ chính là bản nguyên truyền thừa.”

Âm Hiểu hoàn toàn tỉnh ngộ, quỳ xuống theo.

“Các ngươi là người Cửu Âm Môn! Sư phụ ngươi bày ra ván này cũng nhọc lòng, đứng lên đi.”

Liên Tam Nguyệt sắc mặt bình tĩnh vươn tay về phía đám người Âm Hiểu, mơ hồ có quang huy thánh khiết.

“Nghe nói quỷ tộc đứng đầu đạo gia, Ma Thú môn chúng ta nguyện đi theo thánh nữ.”

Lão Viên thấy tình thế không đúng, cũng là một người gió chiều nào theo chiều ấy, lúc này nháy mắt với Độc Nhãn và đám người mặc đồ đen, đồng loạt khom người ôm quyền với Liên Tam Nguyệt.

“Một đám hề nhảy nhót, làm sao địch nổi đại quân vương triều ta, toàn bộ chết cho ta.”

Chu Hồng giận dữ hét lên một tiếng, hồng mang trên người bốc lên, đại quân đã tiến lên, áp trận tới sát cửa đồng.

“Quỷ binh quỷ tướng, nghe hiệu lệnh của ta, theo ta chinh phạt nghịch tặc.”

Chu Kiệt quát lạnh một tiếng, Minh Hà trong nháy mắt sôi trào lên.

Trong tiếng gào khóc thảm thiết, đại quân vong linh từ Minh Hà bò ra, lệ khí phóng lên cao.

“Chung cực huyễn hóa, Viên Vương!”

Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, lão vượn dùng hai quyền đập vào ngực, thân hình tăng vọt, da lông biến hoá, trong nháy mắt đã biến thành một con khỉ lớn da lông trắng như tuyết, thân cao ba trượng.

Không ngờ cũng là yêu tu Quy Nguyên Cảnh.

"Yêu nữ, trận chiến này bất luận thắng thua, mộ thất chắc chắn sụp đổ, mất đi chống đỡ, đê sông sụp đổ, chịu thiệt đều là dân chúng, làm sao bây giờ!"

Mắt thấy thế cục đã đến tình trạng không thể vãn hồi, Trần Bất Phàm lo lắng trùng trùng, lạnh giọng hỏi.

Là nạn nhân của mười năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không để bi kịch mười năm trước tái diễn.

"Biện pháp không phải không có, tiêu hao ràng buộc điểm, mở ra Thanh Đồng bí cảnh, đem nơi đây làm thành một thứ nguyên không gian, nhưng mà, một khi bí cảnh mở ra, nếu như chết ở chỗ này, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, sau đó, ta cũng sẽ trở lại thế giới trong gương của ta."

Long Linh sắc mặt âm tình bất định, Thanh Đồng Bí Cảnh một khi chữa trị, nàng coi như là hoàn thành nhiệm vụ chữa trị khe nứt, nhưng nhìn tràng diện trước mắt, tỷ lệ thành công cũng không cao.

“Đừng nói vạn kiếp bất phục, chỉ cần có thể vượt qua trận tai họa này, chính là trọn đời rơi vào địa ngục cũng không sao cả, yêu nữ, mở ra bí cảnh đi, làm ơn."

Trần Bất Phàm lộ ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, nhìn về phía Long Linh, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc như thế.

Long Linh nhìn Trần Bất Phàm một cái thật sâu, chợt lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, khẽ mở môi son nói:

“Thanh Đồng Bí Cảnh, mở ra!”

Bạn đang đọc Yêu Nữ Này Quá Hung Dữ của Nhóm nhà văn Trung Quốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HangThan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.