Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2098 chữ

Lỗ thủng trên thành giường rất rộng, gần như có thể chui cả đầu vào. Mỹ Hạnh kéo thanh gỗ ra, ném xuống đất. Cô dùng đèn pin điện thoại, chiếu vào bên trong. Trái tim của cô bật nảy lên khi nhìn thấy bên trong có một thi thể không đầu đã rữa hết thịt chỉ còn lại mỗi khung xương trắng hếu.

Cô gần như tin chắc rằng thi thể nằm đây chính là người con gái đã hiện hồn về báo mộng cho cô. Cô thậm chí còn biết danh tính của cô ta nữa. Vũ Bảo Trâm, người con gái đầu lòng của Vũ Bá Ngạn, công an xác định nguyên nhân cái chết của cô là tự tử nhưng Mỹ Hạnh không tin. Nếu không phải Bá Ngạn đã chính tay giết con gái thì hẳn cũng phải tác động đến tâm lý cô theo một cách thức quỷ dị nào đó.

- Mày …

Tiếng của ông Ngạn vang lên thảng thốt. Mỹ Hạnh quay phắt lại, ánh mắt hằn lên sự tức giận không thèm che dấu.

- Ông là người hay quỷ? Giấu xác con gái trong thùng giường, ông đang toan tính điều gì vậy? Đầu của cô ta đâu?

Vũ Bá Ngạn nhìn cô bối rối. Mỹ Hạnh cầm thanh gỗ lên, trèo thoăn thoắt lên cầu thang, nhanh nhẹn như một viên dũng tướng đang chiếm thành diệt địch. Ngạn không kịp đóng cánh cửa lại, vội vàng bỏ trốn.

Lúc Mỹ Hạnh chạy lên cầu thang thì đã không còn thấy bóng dáng của ông chú đâu nữa. Cô không có ý định tìm người này, vội chạy ra cửa thì phát hiện ra cửa ra vào đã bị khóa từ bên trong. Cánh cửa chắc chắn lắm, không phá được. Cô lại nhìn sang các cửa sổ. Tất cả các cánh cửa sổ đều được chặn bằng các thanh sắt uốn hình hoa lá, cũng không phá được.

Mỹ Hạnh móc túi, lấy điện thoại ra xem. Điện thoại cô hết tiền, không gọi được cho mẹ hay cho bất kỳ ai để cầu cứu. Wifi đã bị tắt từ đời nào.

Xem chừng không tóm được Bá Ngạn và các thành viên trong nhà của lão thì không thoát ra được khỏi đây.

Cô cầm thanh gỗ trên tay, đi vòng quanh tầng một. Không tìm được ai cả. Lại lên tầng hai, truy xét cả ba phòng, cũng chẳng thấy ai hết.

Vừa tìm, cô vừa kiểm tra cửa dẫn ra ban công. Lúc đó cô mới nhận ra rằng các cánh cửa ở đây thiết kế thật đặc biệt. Chúng trông giống như cửa nhưng thật ra chỉ là vật trang trí chứ không phải cửa, cánh cửa duy nhất có thể dẫn từ trong nhà ra ngoài trời là cánh cửa chính nằm ở dưới tầng một.

Căn nhà này không phải là nhà mà là một pháo đài. Cô là tù nhân trong cái pháo đài ấy.

Những tưởng đã thoát, hóa ra tình thế vẫn chưa được cải thiện chút nào.

Mỹ Hạnh xách gậy lên tầng ba, tin tưởng rằng gia đình Bá Ngạn đang trốn trên này. Cánh cửa dưới tầng một được khóa từ bên trong, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy không thể có chuyện cả ba người cùng chạy thoát ra ngoài được.

Cầu thang dẫn lên tầng ba dài một cách lạ thường. Ở cuối cầu thang hiện ra một cánh cửa đóng kín. Bên ngoài có dán hình một cái đầu lâu nằm trong một tảng băng.

Mỹ Hạnh nhìn bức tranh vẽ cái đầu lâu hung ác, trong lòng thoáng dâng lên cảm xúc sợ hãi vô cớ. Bức tranh quỷ dị này gợi lên trong cô nỗi khao khát quỳ xuống bái lạy và tôn thờ nó.

Cảm xúc ấy qua nhanh, cô mạnh mẽ đẩy cánh cửa, bước vào căn phòng bên trong.

Bên trong không phải là một căn phòng mà là một mê cung với rất nhiều phòng. Các phòng liên thông với nhau, được phân tách bởi những cánh cửa sơn màu nâu cùng kích cỡ, cùng chiều cao khiến người ta không có cách nào xác định được phương hướng.

Mỹ Hạnh đi một hồi thì phát hiện ra mình lại quay về vị trí cũ.

Thay vì tiếp tục chạy loạn lên, cô dừng lại, tĩnh trí, cố gắng tìm hiểu các dấu vết giúp khám phá bí mật của mê cung.

Cuối cùng cô nhận ra một điều mà lúc nãy do quá vội vã nên cô quên bẵng đi. Những chiếc máy điều hòa.

Tất cả các phòng đều lắp máy điều hòa. Những chiếc máy chạy không ngừng nghỉ, phả ra hơi lạnh thấu xương. Đây đều là máy tốt, đời mới nên không gây ra những âm thanh ầm ĩ mà tương đối yên tĩnh và nhẹ nhàng, chỉ duy nhất một góc ở chếch bên tay phải phát ra chuỗi tiếng ù ù rất dễ nhận ra.

Cô lấy tiếng ù ù đó làm mốc mà đi, nhờ thế không bị lạc lối.

Âm thanh ù ù càng lúc càng lớn, nhiệt độ cũng giảm đi càng lúc càng sâu, người của Mỹ Hạnh cứ run lên bần bật. Nhưng cô vẫn quyết tâm tiến lên, thanh gỗ lăm lăm trong tay, sẵn sàng phản ứng với mọi mối đe dọa bất chợt.

Cuối cùng cô dừng lại trước một căn phòng đóng kín cửa. Cánh cửa căn phòng này sơn màu xanh khác hẳn so với những cánh cửa còn lại sơn màu nâu.

Cô không ngần ngại mà mở luôn cánh cửa ra.

Căn phòng bên trong rộng hơn hết thảy các căn phòng khác. Các bức tường sơn màu đen, vì vậy mà ngay cả lúc bật điện vẫn tối tăm, còn nếu không bật điện thì chẳng nhìn thấy gì cả.

Trên tường dán chi chít bùa chú viết bằng chữ Hán. Mỹ Hạnh dĩ nhiên không đọc được chữ nào trong đống này, nhưng cô cũng biết rằng những tờ bùa chú này chắc hẳn không mang nội dung cầu mong sức khỏe cho gia chủ, mà giống như vật trấn yểm hoặc bảo vệ cho thứ đang được cất giữ ở chính giữa căn phòng này.

Vật ấy là một cái đầu lâu đã bị rữa hết thịt chỉ còn lại xương. Hình dáng cái đầu lâu này trông giống y như bức tranh treo ở cánh cửa dẫn vào tầng ba. Cái đầu lâu đặt trên một bông hoa kỳ lạ có mười cánh rất lớn, những cánh hoa màu tía héo quắt tỏa ra khí tức âm u, đáng sợ.

Cả cái đầu lâu và bông hoa mười cánh đều được đặt trong một cái hộp làm bằng thủy tinh hình chữ nhật để trống phần trên, bên dưới đổ nước xâm xấp, xem ra cây hoa này là một loài thủy sinh. Mười chiếc máy lạnh treo ở bốn góc tường đồng thời phả khí lạnh vào vị trí của cái hộp thủy tinh. Sự tập trung của nhiều máy cùng một chỗ đã tạo ra âm thanh ù ù vang vọng cả căn phòng. Mỹ Hạnh lại gần, nhận ra rằng nổi lên trên mặt nước lạnh có những cục đá chưa tan hết, xem ra vừa được ai đó thả vào. Nhiệt độ nước rất thấp nên tốc độ tan của đá cũng rất chậm.

Cái đầu lâu khá lớn, xem chừng người sở hữu cái hộp sọ này khi còn sống cũng thuộc loại cao to. Mỹ Hạnh lấy hết can đảm, chạm ngón tay vào hộp sọ, thấy nó cứng như đá và trơn nhẵn. Lúc ngón tay chạm vào hộp sọ, một luồng khí lạnh lan từ hộp sọ, truyền qua ngón tay vào người cô, khiến toàn thân cô như đóng băng.

Mỹ Hạnh sợ hãi lùi lại.

- Sao mày dám mạo phạm Đức Ngài?

Tiếng nói của ông Ngạn bất thần vang lên từ phía sau khiến Mỹ Hạnh giật nảy mình. Cô quay phắt lại, thấy người chú ruột đang cầm trong tay một con dao dài, ánh mắt gườm gườm nhìn cô như nhìn kẻ thù.

- Chú Ngạn, cái hộp sọ này là của ai?

Ông Ngạn nghiến răng đáp:

- Chuyện này dài lắm. Mày có nhớ lần tao kể với mày chuyện năm xưa đi đào vàng tìm được một cái hang rất sâu và lạnh không? Cái hang ấy nằm sâu cả trăm mét dưới lòng đất, nhờ điều kiện thiên nhiên đặc biệt mà hình thành nên một hồ nước nhỏ, nhiệt độ của nước rất lạnh. Ở giữa hồ mọc cây hoa mười cánh màu tím này, bên trên có hộp sọ của Đức Ngài. Tao lục tìm trong cái hang đấy, phát hiện ra một tấm bia bằng đá chép lại cuộc đời của Đức Ngài. Đức Ngài họ Hùng, tên húy là Hùng Thành, là con cả của vua Hùng Duệ Vương thời Văn Lang, thủa nhỏ ngài hiếu sát tàn bạo nên bị vua cha ghét bỏ, không lập ngài làm thái tử mà lập người con thứ hai làm vua. Ngài liền tức giận sang Trung Quốc học đạo, sau rất nhiều năm khổ luyện đã trở thành Pháp sư phép thuật cao cường. Nhưng thật không may, trong quá trình ấy ngài đã bị ma khí phản phệ, vừa về đến quê nhà, còn chưa kịp làm gì đã kiệt sức, mệnh chỉ trong sớm tối. Ngài tìm được nơi này, quyết định nằm lại đây. Ngài tự cắt đầu mình, đặt nó lên bông hoa màu tím mười cánh không tên mà ngài gọi là Tử Thập Liên Hoa. Bông hoa này giữ lại hồn vía cho ngài không tiêu tán. Ngài truyền lại cho đời sau rằng nếu có người nào theo ngài, dâng hiến cuộc đời mình cho ngài thì ngài sẽ ban cho cuộc sống giàu sang, vinh hoa phú quý.

Mỹ Hạnh than:

- Chuyện điên khùng như vậy mà chú cũng tin được à?

Ông Ngạn trừng mắt lên, mắng:

- Mày thì biết cái gì? Sau khi biết chuyện này, tao liền tự cắt tay mình, rỏ máu lên Tử Thập Liên Hoa, dùng máu của chính mình tiếp sức cho hồn vía của ngài. Kể từ đó tao được ngài báo mộng, đi rừng tìm được vàng, trầm hương, đá quý ở các vị trí không ai ngờ tới, nhờ vậy mà trở nên giàu có.

- Vì thế mà mẹ tôi bảo mắt chú không giống với ngày trước. Hóa ra chú đã dâng linh hồn mình cho quỷ dữ.

- Ai bảo mày ngài là quỷ dữ? Con ranh con láo toét, mở mồm ra là xúc phạm bậc tiền nhân, loại người như mày chết ngàn lần cũng không hết tội.

- Chẳng phải chính ông vừa kể ông ta tàn nhẫn hiếu sát, bị vua cha ghét bỏ, bị ma khí phản phệ đó ư? Chẳng phải ác quỷ thì sao?

- Những chuyện đó do ngài viết lại, đứa nhà quê nít ranh như mày chưa đủ tư cách bàn luận.

Ông Ngạn tiến lại gần cái đầu lâu, vái liền mấy vái, ánh mắt tràn ngập vẻ tôn thờ:

- Khi đã trở nên giàu có, ta tuân theo mệnh lệnh của Đức Ngài, xây dựng một căn nhà kiên cố như một pháo đài và mang ngài về đây thờ phụng. Tử Thập Liên Hoa cần nước và không khí lạnh. Ta bật điều hòa cả ngày lẫn đêm. Tiếp đó cần phải nghĩ cách để hồi sinh cho ngài. Tử Thập Liên Hoa lưu giữ linh hồn của ngài. Linh hồn của ngài bị chia thành mười phần, mỗi phần ẩn náu trên một cánh hoa. Cần phải hiến tế đủ mười linh hồn, lại phải tìm được cơ thể phù hợp thì ngài mới có thể hồi sinh được. Nhưng không phải linh hồn nào cũng đủ điều kiện. Do thời gian đã trôi qua quá lâu, hồn vía dần tản mát, nên cần có những linh hồn cường tráng của những con người dũng cảm mới có tác dụng. Ta đã hiến dâng cho ngài đứa con gái của ta, nhưng linh hồn của nó quá yếu ớt, không đạt chất lượng nên kế hoạch không thành.

Mỹ Hạnh rùng mình.

Con người này đem dâng tính mạng của con gái ruột cho ác quỷ, tàn nhẫn không sao kể xiết.

Bạn đang đọc Ác Quỷ Gọi Hồn sáng tác bởi vukhucisme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vukhucisme
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.