Ngạn nhìn Mỹ Hạnh với vẻ thèm khát:
- Cháu gái của chú, cháu dũng cảm và mạnh mẽ hơn con gái của chú rất nhiều. Chú tin chắc rằng cháu sẽ thỏa mãn được điều kiện của Tử Thập Liên Hoa. Chú đã kiên nhẫn chờ cho đến khi cháu đủ mười tám tuổi. Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi là thời điểm ấy sẽ đến, thời điểm linh hồn của cháu hoàn toàn trưởng thành và sẵn sàng cho công việc hiến tế. Chú đã giữ cháu ở dưới tầng hầm trong suốt một tuần để tinh thần của cháu không bị ám khí lạnh. Tử Thập Liên Hoa được sinh ra trong hàn đàm nên nó rất nhạy cảm với các linh hồn mang theo năng lượng ấm áp. Một linh hồn mang theo năng lượng ấm áp như cháu sẽ giúp cho việc hồi sinh linh hồn của Đức Ngài trở nên dễ dàng hơn. Cháu gái ta, hãy chấp nhận số phận của cháu đi.
Mỹ Hạnh vành mắt lên, tay cầm thanh gỗ càng chắc hơn:
- Ông Ngạn, từ nay ông với tôi không còn quan hệ chú cháu gì nữa hết. Chìa khóa nhà đâu?
- Trong túi quần tao này, đến mà lấy.
Còn chưa nói hết câu, Mỹ Hạnh đã lựa thế phang một cú như trời giáng vào lưng Ngạn làm lão hét váng cả lên.
Lão nhịn đau, tay phải cầm dao vung lên, thế là lại ăn một cú đập toàn lực nữa vào cẳng tay. Con dao văng ra tít tận góc phòng.
Mỹ Hạnh cầm thanh gậy gỗ trong tay cũng uy lực như tướng quân ra trận cầm trường kiếm, Ngạn không sao đối phó được. Lão nghiến răng nghiến lợi xông thẳng tới, định bụng cố chịu một hai đòn đánh để tước lấy cây gậy gỗ hòng xoay chuyển tình thế. Ai dè lại ăn cú đập thứ ba vào giữa trán. Mỹ Hạnh biết mình đang ở trong cảnh một sống hai chết, không nương tay chút nào. Ngạn ngã bổ chửng ra đất, đầu nổi cục u to tướng, nhất thời không nhìn thấy gì nữa.
Mỹ Hạnh xông tới, chẹn bàn chân lên cổ Ngạn, tay lục túi quần lấy chùm chìa khóa. Cô đang định chạy khỏi căn phòng này, tìm đường xuống tầng một thì Loan đã hét lớn, tay cầm dao bầu chồm đến, ánh mắt đỏ quạch, hung tợn như ác quỷ. Mỹ Hạnh chém ngang một đường ở ngay bắp chân làm Loan ngã sóng xoài, mặt đập xuống sàn nhà gẫy hai cái răng cửa.
Bẩm sinh Mỹ Hạnh đã khỏe và nhanh nhẹn hơn hẳn các cô gái khác, lúc này được trang bị vũ khí, vợ chồng Ngạn – Loan không phải đối thủ.
Mỹ Hạnh lao ra khỏi phòng, nhưng cô lập tức nhận ra mình đã phạm một sai lầm chí mạng.
Tầng ba là một mê cung không lối thoát. Cô tìm đường đến đây thông qua việc bám theo tiếng ù ù của những chiếc máy điều hòa, nhưng khi đi ngược lại thì không có vật chỉ đường. Không rõ vợ chồng Ngạn – Loan xác định phương hướng như thế nào? Sau một lúc chạy loạn xạ mà chẳng dẫn đến đâu, cô quay trở lại căn phòng trung tâm, định ép vợ chồng này dẫn cô xuống tầng một. Nhưng cả hai người đều đã biến mất.
Còn đang bối rối, đã thấy một con chuột chạy đến cắn chân cô. Mỹ Hạnh dậm chân đuổi nó đi, nhưng con chuột này giống như hóa điên, cứ một mực nhao vào cắn. Thông thường chuột sợ người, còn phụ nữ lại sợ chuột. Ngày hôm nay cả hai trường hợp này đều không xảy ra. Mỹ Hạnh cầm cây gậy quật một phát giống như người ta đánh golf, con chuột văng vào tường chết không kịp ngáp.
Xác con chuột đầu tiên còn đang dính vào tường chưa kịp rơi xuống, con chuột thứ hai đã xuất hiện. Con này cũng hành xử quái dị y như con chuột thứ nhất, không vì mình bé nhỏ mà sợ hãi, cứ lao vào cắn ngón chân của Mỹ Hạnh. Mỹ Hạnh nổi đóa, lại vụt tiếp cú nữa. Con chuột thứ hai chịu chung số phận với con chuột thứ nhất.
Mỹ Hạnh nghe thấy những tiếng chít chít vang lên liên hồi, vội quay đầu lại nhìn, thấy xung quanh cái bể thủy tinh chứa đầu lâu của Hùng Thành và Tử Thập Liên Hoa lúc này có tới mười con chuột đang vây quanh, giống như chúng bị cây hoa này hấp dẫn vậy. Chúng bám quanh cái bể thủy tinh nhưng không dám trèo vào bên trong. Chúng vừa bâu xâu quanh cái bể vừa nhìn cô với ánh mắt thù địch, giống như chúng sợ cô sẽ cướp mất cây hoa của chúng.
Từ các cánh cửa, chuột đổ về ngày càng nhiều. Những con chuột này không giống chuột cống thông thường mà dường như được ai đó nuôi nhốt nên sạch sẽ và kích thước cũng hết sức to lớn. Chúng vây quanh cây hoa một cách vừa nhốn nháo vừa trật tự, nghĩa là chúng trèo lên người nhau, nhung nhúc như một bầy mối, mà lại không cắn nhau và cũng không dám mạo phạm đến bên trong cái bể.
Mỹ Hạnh nhớ lại những điều Ngạn nói, hiểu rằng cây hoa màu tím mười cánh kia là căn nguyên của mọi vấn đề. Bất kể lão nói thật hay bịa đặt thì việc đầu tiên cô cần làm là tiêu hủy cây hoa để làm đẹp cho đời. Cô cầm gậy bước đến, đàn chuột ùa lên tấn công cô. Cô quật gậy lia lịa, xác chuột chất thành đống trên sàn nhà, máu tươi bắn phọt tung tóe, bám cả lên chân, lên quần cô. Những con chuột ra sức cắn chân Mỹ Hạnh nhưng cô mặc kệ. Cô giống như viên chiến tướng lấy một địch trăm, anh dũng không kẻ nào cản lại được.
Từ phía ngoài, con Chuột bước vào, cái miệng nhe ra, phô hàm răng trắng ởn. Mỹ Hạnh vốn đã ghét nó, lúc đấy tức giận quát:
- Mày nuôi chuột phải không?
Con Chuột rít lên:
- Mày phải chết.
Nó nói rất chậm và lơ lớ như người đang học nói. Không đứa trẻ mười tuổi nào, trừ trường hợp bị tật nguyền, lại phát âm kém đến thế.
Mỹ Hạnh cười nhạt:
- Ồ, cô em họ của tôi nói được tiếng người rồi à? Sao mày không chít chít nữa đi?
Trước sự kinh hoàng của Mỹ Hạnh, toàn thân của đứa trẻ run bắn, những tia sáng màu trắng phát ra từ làn da của nó tựa như phần cơ thể bên trong đã trở thành một lò điện tỏa ra năng lượng cực cao. Lưng nó thấp xuống và dài ra hai bên theo chiều ngang, đầu nhỏ lại, tóc hóa thành lông, miệng dài và nhọn, răng cửa dài ra. Da nó từ trắng hóa đen, trở thành một con chuột lông đen có kích thước của một con chó.
Mỹ Hạnh sợ rủn cả người. Cô cứ ngỡ mình nằm mơ. Cô không biết rằng chuột là loài vật thủ hộ cho Tử Thập Liên Hoa. Con Chuột này đã bảo vệ cho cây hoa chứa hồn vía của Hùng Thành trước các loài gặm nhấm khác không cho kẻ nào phá hoại, nhờ lòng trung thành và mẫn cán mà được Hùng Thành phong làm Thử Hộ pháp. Lại được uống mật hoa mười năm một lần nên trường thọ. Nó đã sống hơn hai nghìn hai trăm năm, có thể biến thành hình người. Biến hình là phép thuật cao cấp, phải có cơ duyên mới học được.
Lúc Ngạn tìm được cái hang động bí ẩn ấy, Hùng Thành biết rằng người này tất có ích, bèn kết nạp Ngạn làm thủ hạ. Thử Hộ pháp đóng giả làm con gái của Ngạn, sống chung trong căn nhà của hai vợ chồng.
Mỹ Hạnh thấy con Chuột to quá, chắc phải nặng vài chục cân, lại nhanh như sóc. Cô tự biết mình không phải đối thủ, vội quay đầu bỏ chạy. Lúc này chuột con vẫn đang ùa vào, cô chạy ngược lại hướng của đàn chuột, vậy mà thoát được mê cung, chạy ra cầu thang. Mỗi cú nhảy của cô vượt qua năm sáu bậc một lúc, trong nháy mắt đã tới được tầng một.
Chìa khóa trong tay, chỉ cần chạm được cánh cửa là có cơ may thoát ra ngoài. Khi ấy cái nhà quỷ dữ này không thể tiếp tục ám cô được nữa.
Cánh cửa đã ở ngay trước mắt. Khoảng cách tính bằng mét. Ráng thêm vài bước chân nữa là chạm được vào. Đúng lúc ấy Ngạn từ bên hông lao tới, húc Mỹ Hạnh ngã nhào xuống sàn. Cây gậy gỗ văng tít ra xa. Loan cũng chạy tới, cầm sợi dây thừng trên tay, giúp chồng trói nghiến cô lại. Vốn Ngạn là đàn ông, cao hơn, nặng hơn, nếu hai người chỉ có tay không thì Mỹ Hạnh không bật lại được.
Vợ chồng Ngạn dùng dây thừng trói chân trói tay Mỹ Hạnh. Cô chửi bới chúng mà chúng cứ làm ngơ giả điếc. Ngạn lấy băng dính bịt kín mồm của cô khiến cho lời nói của cô trở thành tiếng ú ớ.
Ngạn bế bống Mỹ Hạnh lên tầng ba. Lão ném cô xuống sàn nhà, ở ngay trước cái đầu lâu, đoạn dùng một con dao cực sắc cắt một miếng rất sâu trên cánh tay của cô để lấy máu cho vào một cái cốc thủy tinh. Lúc ấy vừa khéo đã bảy giờ sáng, thời điểm đánh dấu Mỹ Hạnh mười tám tuổi và cũng là độ chín tinh thần của cô. Ngạn đổ cái cốc thủy tinh chứa máu của Mỹ Hạnh lên một trong mười cánh của cây Tử Thập Liên Hoa. Cánh hoa đang héo quắt bỗng run lên một cách dữ dội, màu tía trên cánh hoa đậm hơn và phát ra ánh sáng kèm theo hương thơm ngào ngạt.
Từ trên cánh hoa tỏa ra những làn khói trắng mờ nhạt. Làn khói ấy hướng về phía Mỹ Hạnh, xâm nhập vào người cô qua da thịt. Mỹ Hạnh muốn kêu lên mà không thể nào phát thành tiếng. Cô cảm thấy từ khi làn khói ấy xâm nhập vào bên trong cơ thể, sức sống trên người cô dần bị hút cạn, linh hồn cô tựa như bị khống chế và ăn mòn. Đôi mắt của cô mờ dần cho đến khi tắt hẳn.
Cơ thể của Mỹ Hạnh héo quắt, bẹp dí, chỉ còn lại da bọc xương. Những làn khói trắng bay ra. Lần này chúng không còn mờ nhạt như trước mà đã trở nên đậm nét đến mức dường như có màu xám. Làn khói xám ấy trở về, quẩn quanh bên cây Tử Thập Liên Hoa, tạo thành hình một người đàn ông nhỏ xíu không có mặt mũi đứng trên cành hoa nhỏ máu của Mỹ Hạnh.
Người đàn ông cúi xuống, nhìn cơ thể được tạo thành từ khói của mình, cất giọng khàn khàn đầy quái dị:
- Hơn hai nghìn năm sống trong Tử Thập Liên Hoa, cuối cùng ta đã có thể bước ra ngoài để ngắm nhìn trời đất. Ha ha ha ha.
Thử Hộ pháp vẫn trong hình dáng của con chuột quỳ mọp xuống sàn nhà, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân, trong khi vợ chồng Ngạn – Loan hồ hởi nói:
- Chúc mừng Hoàng tử đã hồi sinh.
- Cái này chưa tính là hồi sinh được. Nó chỉ là một phần linh hồn yếu ớt của ta mà thôi. Ta chẳng thể làm gì được với nó. Nhưng mọi thứ đều có sự khởi đầu.
- Vâng, Hoàng tử dạy chí phải.
- Linh hồn con bé này là chất dinh dưỡng tuyệt hảo, hơn hẳn con gái nhà ngươi. Ta muốn các ngươi chôn cất con bé tử tế.
Ngạn nói với vẻ khó khăn:
- Điều này … thưa Hoàng tử, liệu có thực sự cần thiết không? Theo thần, tốt nhất là nên đốt xác nó đi, chứ giữ lại nhỡ bị người ta phát hiện thấy thì phiền lắm.
Hùng Thành gằn giọng:
- Ngươi cãi lời ta sao?
- Thần không dám, thần chỉ muốn nêu ý kiến.
- Ai cho ngươi được quyền nêu ý kiến? Tên tiện dân hèn hạ này, vừa lập được chút công cán đã không coi chủ nhân ra gì.
Không thấy Hùng Thành trong hình hài sương khói làm gì, mà cơ thể của Ngạn đã đổ sụp xuống đất. Lão ôm đầu, con ngươi trợn ngược như muốn lồi ra khỏi tròng, toàn thân lông tóc dựng đứng. Lão cảm thấy như có muôn ngàn mũi kim châm đâm vào đầu, tạo nên cơn đau tê tâm liệt phế. Từ khóe miệng máu bắt đầu rỉ ra. Chỉ thêm chút nữa thôi chắc vỡ não mà chết.
Loan vội quỳ xuống cầu xin cho chồng:
- Xin Hoàng tử tha tội. Chúng thần nhất định sẽ chôn cất con bé tử tế.
- Vậy thì mau làm đi, còn chần chừ gì nữa?
Ngạn được giải khỏi cuộc tra tấn, vội lồm cồm bò dậy, mặt cắt không còn giọt máu nào. Lão vừa vái lạy như tế sao, vừa bế xác của Mỹ Hạnh đi theo hướng lùi ra đằng sau cửa, rồi sau đó ba chân bốn cẳng mang xác cô đem chôn ở vườn nhà.
Đăng bởi | vukhucisme |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |