Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Trái Tim Của Bóng Tối

Tiểu thuyết gốc · 979 chữ

Càng tiến sâu vào khu rừng, không khí càng trở nên ngột ngạt. Cây cối vặn vẹo, rễ cây nhô lên như những bàn tay gầy guộc bám lấy đất, bóng tối dày đặc nuốt chửng mọi tia sáng từ những chiếc đèn pin yếu ớt. Mỗi bước đi của nhóm như bị hàng trăm cặp mắt vô hình dõi theo.

Tiếng thì thầm không dứt vang lên trong đầu họ, xen lẫn tiếng cười man dại của Phương. Những câu nói đầy ẩn ý vang vọng như lời nguyền:

"Kẻ nào mang hy vọng, sẽ là kẻ đầu tiên gục ngã..."

Lăng Vũ Thanh dẫn đầu, con dao nhỏ siết chặt trong tay, ánh mắt không rời khỏi con đường mờ mịt phía trước. Từng dòng suy nghĩ trong đầu anh rối tung: Tại sao Phương – hay đúng hơn, ác quỷ – lại muốn lôi kéo anh? Phải chăng sự hiện diện của anh ở đây không phải là ngẫu nhiên?

“Thanh, dừng lại.” Hạ Vy gọi nhỏ, bàn tay run rẩy nắm lấy tay áo anh. “Nhìn kìa…”

Phía trước, một lối mòn hiện ra, dẫn tới một khoảng đất trống. Chính giữa khoảng đất là một cái cây khổng lồ, thân cây đen xám như bị cháy rụi, những cành cây khẳng khiu vươn lên trời như những móng vuốt. Dưới gốc cây, một vòng tròn nghi lễ khắc sâu trên đất, những ký tự kỳ dị phát sáng lập lòe như máu.

Vũ Thanh nhận ra ngay: Đây chính là trung tâm của khu rừng.

“Đây là… trái tim của bóng tối,” anh thì thầm.

Nhóm bạn đứng khựng lại, không ai dám bước tới gần. Nhưng rồi, từ trong bóng tối, một giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lùng và trầm đục.

“Cuối cùng, các ngươi cũng đến.”

Phương hiện ra, đứng giữa vòng nghi lễ. Nhưng đó không còn là cô gái họ từng biết. Cơ thể cô như tan biến dần vào bóng tối, đôi mắt đỏ rực phát sáng, và nụ cười của cô méo mó đến đáng sợ.

“Ngươi vẫn chưa từ bỏ sao, Phương?” Vũ Thanh bước tới, giọng lạnh lẽo.

“Phương?” Cô bật cười, giọng cười vang vọng khắp khu rừng. “Tên đó chỉ là cái vỏ. Ta không còn là Phương nữa. Ta là thứ mà các ngươi không bao giờ hiểu được, một thực thể vượt qua mọi giới hạn của loài người.”

Cô giơ tay lên, và vòng tròn dưới chân cô phát sáng rực rỡ, những luồng khí đen từ mặt đất bốc lên. Cả khu rừng rung chuyển, những tiếng gầm gừ của các sinh vật kỳ quái vang lên từ xa.

“Ngươi muốn gì?” Vũ Thanh hét lớn.

“Máu của ngươi,” Phương đáp, giọng trầm đục. “Ngươi là chìa khóa cuối cùng. Khi máu của ngươi rơi xuống đây, ta sẽ hoàn tất nghi lễ triệu hồi. Và rồi, bóng tối này sẽ nuốt chửng thế giới.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi làm điều đó sao?”

“Ngươi không có sự lựa chọn.”

Phương vung tay, và một luồng khí đen phóng thẳng về phía nhóm bạn. Hạ Vy hét lên, bị cuốn văng ra xa. Những người khác gào thét trong hoảng loạn, cố gắng né tránh nhưng không ai thoát khỏi sức mạnh của Phương.

Chỉ còn lại Lăng Vũ Thanh, đứng trơ trọi giữa trung tâm của tất cả. Anh nhìn thẳng vào Phương, ánh mắt không chút sợ hãi.

“Được thôi,” anh nói, bước tới gần. “Nếu máu của tôi là chìa khóa, thì ta sẽ kết thúc chuyện này ngay tại đây.”

Phương cười lớn, hài lòng với sự đầu hàng của anh. “Khá lắm, con người nhỏ bé. Ngươi biết rõ rằng chống cự là vô ích.”

Nhưng khi Phương vừa tiến tới, Vũ Thanh bất ngờ vung con dao, nhắm thẳng vào vòng nghi lễ. Con dao sáng rực lên khi chạm vào biểu tượng trên đất, phá vỡ một phần của vòng tròn.

“Ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao?” Vũ Thanh hét lớn. “Ta biết máu của ta là chìa khóa, nhưng không phải để kích hoạt nghi lễ, mà là để phá hủy nó!”

Ánh sáng từ vòng tròn chớp loé, một luồng lực khủng khiếp hất tung cả Phương lẫn Vũ Thanh ra xa. Những ký tự kỳ dị trên đất bắt đầu biến mất, từng chút một.

Phương gào thét, cơ thể cô co giật trong đau đớn. “Không! Ngươi không thể phá hủy ta! Ta là bóng tối vĩnh hằng!”

Nhưng Vũ Thanh không dừng lại. Anh dùng chính máu của mình, nhỏ xuống phần còn lại của vòng tròn. Ánh sáng bùng lên lần cuối cùng, mạnh mẽ đến nỗi cả khu rừng như bị thiêu đốt trong khoảnh khắc.

Phương biến mất, cùng với bóng tối và vòng nghi lễ. Khu rừng trở lại tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của nhóm bạn.

Vũ Thanh quỳ xuống đất, máu vẫn chảy từ vết thương trên tay, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định.

“Chúng ta… thoát rồi sao?” Hạ Vy run rẩy hỏi.

Anh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thôi lo lắng. Dù nghi lễ đã bị phá hủy, nhưng anh biết rằng những bóng tối trong lòng người luôn là thứ không dễ dàng bị tiêu diệt.

“Chúng ta phải rời khỏi đây, ngay lập tức,” anh nói.

Nhóm bạn dìu nhau đứng dậy, dù mệt mỏi nhưng ai cũng hiểu rằng họ đã vượt qua được ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Khi ánh bình minh dần ló dạng, rọi sáng con đường dẫn ra khỏi khu rừng, Lăng Vũ Thanh ngoái đầu nhìn lại. Anh biết rằng câu chuyện này chưa hoàn toàn khép lại, và những bóng tối vẫn đang chờ đợi cơ hội để trở lại.

Bạn đang đọc Ác Quỷ Trong Rừng Sâu sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.