Chương 9: Tiếng Thì Thầm Trong Bóng Tối
Sau khi nghi lễ bị phá hủy và Phương biến mất, bầu không khí trong khu rừng tưởng chừng như đã lắng dịu. Nhưng Lăng Vũ Thanh biết rằng mối nguy hiểm vẫn chưa kết thúc. Những âm thanh kỳ quái, như tiếng thì thầm từ những thực thể vô hình, vang vọng trong đêm tối, khiến ai nấy đều bất an.
Nhóm bạn giờ chỉ còn bảy người. Họ quây quần bên đống lửa vừa nhóm lại, ánh sáng yếu ớt như không đủ để xua tan sự lạnh lẽo bủa vây. Gương mặt ai cũng hằn lên sự mệt mỏi và sợ hãi, nhưng không ai dám lên tiếng.
Lăng Vũ Thanh chăm chú nhìn vào bóng tối, đôi mắt sắc bén dường như đang cố tìm kiếm điều gì đó. Anh không tin rằng mọi chuyện đã kết thúc. Sự mất mát của cuốn sổ là điều đáng tiếc, nhưng nó cũng là tín hiệu báo rằng bí ẩn lớn hơn đang chờ đợi.
Hạ Vy, vẫn còn run rẩy, ngồi sát bên Vũ Thanh. “Thanh, mọi thứ đã xong rồi… phải không? Chúng ta có thể rời khỏi đây chứ?”
Vũ Thanh quay sang cô, ánh mắt đầy vẻ nặng trĩu. “Tôi không chắc. Sự biến mất của Phương có thể chỉ là một phần kế hoạch lớn hơn. Cảm giác như… thứ gì đó đang chờ đợi.”
“Cậu đang nghĩ quá nhiều,” Trần Duy xen vào, giọng bực bội. “Chúng ta đã mất ba người. Phương, hoặc thứ ác quỷ đội lốt cô ta, đã bị tiêu diệt. Chúng ta nên tập trung tìm đường thoát khỏi khu rừng này.”
“Duy nói đúng,” Thu Hằng lên tiếng, giọng khản đặc. “Chúng ta không thể ở đây mãi được. Cứ như khu rừng này đang sống, và nó muốn giam cầm chúng ta.”
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, làm tắt ngúm đống lửa. Mọi người hốt hoảng, bóng tối lập tức nuốt chửng họ.
“Gió từ đâu ra vậy?” An Nhiên thì thầm, giọng cô hòa lẫn vào âm thanh của rừng đêm.
Bỗng nhiên, một tiếng cười nhỏ vang lên từ xa, mơ hồ như vọng lại từ lòng đất.
“Nghe thấy không?” Hạ Vy nắm chặt lấy tay Vũ Thanh, giọng run rẩy.
Vũ Thanh gật đầu, đôi mắt chăm chăm nhìn vào bóng tối. Anh cầm con dao bên hông, đứng dậy và ra hiệu cho cả nhóm giữ im lặng. “Đừng tản ra. Cứ đứng sát vào nhau.”
Nhưng ngay khi anh vừa dứt lời, tiếng cười kia chuyển thành tiếng thì thầm, gần hơn, rõ hơn. Tiếng thì thầm đó vang lên như lời gọi ma quái, khiến từng người cảm thấy đầu óc quay cuồng, tim đập loạn nhịp.
“Về đây… về đây…”
“Không đúng rồi,” Trần Duy nói, giọng cứng ngắc. “Cái gì đó… nó đang dẫn dụ chúng ta.”
Từ bóng tối, một đốm sáng nhỏ xuất hiện. Ban đầu, nó chỉ là một chấm sáng yếu ớt, nhưng dần dần lớn hơn, tỏa ra ánh sáng xanh kỳ lạ. Nó lơ lửng giữa không trung, như thể mời gọi.
“Đừng lại gần!” Vũ Thanh cảnh báo.
Nhưng trước khi ai kịp phản ứng, An Nhiên đã bị ánh sáng đó mê hoặc. “Nó… nó giống như đang gọi tên tôi…” cô thì thầm, mắt mở lớn, và bắt đầu bước về phía ánh sáng.
“An Nhiên, dừng lại!” Hạ Vy hét lên, nhưng An Nhiên không nghe.
Vũ Thanh lao tới, cố ngăn cô lại, nhưng khi anh vừa chạm tay vào vai An Nhiên, cả cơ thể cô bỗng giật mạnh và bị hất văng ra xa. Ánh sáng xanh đột ngột lan tỏa, làm cả khu vực sáng rực trong giây lát. Khi ánh sáng dịu lại, An Nhiên đã biến mất.
“Không! An Nhiên!” Hạ Vy khóc nấc, quỳ gục xuống đất.
Vũ Thanh đứng lặng, nắm chặt con dao trong tay. Anh nhìn về phía ánh sáng đã tan biến, rồi quay sang nhóm còn lại. “Chúng ta không thể để bất kỳ ai rời nhóm nữa. Cái gì đó ở đây đang cố chia rẽ chúng ta.”
“Nhưng… chúng ta không thể ngăn nó!” Thu Hằng run rẩy nói. “Nó muốn gì ở chúng ta? Tại sao cứ nhắm vào từng người như vậy?”
Vũ Thanh cúi đầu, cố gắng ghép nối những manh mối trong đầu. Khu rừng này không chỉ là nơi trú ngụ của một ác quỷ, mà dường như là một điểm giao thoa giữa các chiều không gian. Những linh hồn bị nguyền rủa, những thực thể ác quỷ, tất cả đều tập trung tại đây, như thể bị hút vào bởi một sức mạnh vô hình.
“Có thể… chúng ta đang ở giữa trung tâm của một nghi lễ lớn hơn,” Vũ Thanh nói, ánh mắt sắc bén nhìn từng người. “Không chỉ Phương, mà còn nhiều thế lực khác đang thao túng mọi thứ.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Trần Duy hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.
“Chúng ta phải tìm ra trung tâm của khu rừng,” Vũ Thanh trả lời. “Chỉ khi phá hủy nguồn sức mạnh chính, chúng ta mới có cơ hội thoát ra.”
Những lời của anh khiến mọi người sững sờ. Tất cả đều hiểu rằng đó là một nhiệm vụ đầy nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
“Được rồi,” Trần Duy nói, giọng chắc nịch. “Nếu đó là cách duy nhất, thì tôi đi theo cậu.”
Hạ Vy và những người khác cũng gật đầu, dù ánh mắt vẫn còn đầy lo sợ.
“Chúng ta sẽ đi cùng nhau,” Vũ Thanh nói, ánh mắt kiên định. “Và lần này, tôi sẽ không để mất thêm ai nữa.”
Khi cả nhóm bắt đầu tiến sâu hơn vào khu rừng, tiếng thì thầm lại vang lên, nhưng lần này, nó kèm theo một giọng nói mới – một giọng nói quen thuộc.
“Vũ Thanh… ngươi nghĩ mình thật sự có thể thoát sao?”
Anh dừng bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước. Giọng nói đó, anh không thể nhầm lẫn: nó thuộc về Phương.
“Ta sẽ chờ các ngươi ở trung tâm… nơi mọi thứ bắt đầu.”
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |