Chương 8: Bóng Tối Phơi Bày
Không khí như đóng băng khi cái tên vừa được thốt ra: "Phương!"
Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào Phương, cô gái nhỏ nhắn với vẻ ngoài yếu ớt mà không ai ngờ lại ẩn giấu một sự thật kinh hoàng. Phương đứng giữa vòng tròn, ánh sáng từ những biểu tượng kỳ dị trên đất bao quanh cô như ngọn lửa ma quái. Đôi mắt cô chuyển dần sang màu đỏ thẫm, sâu hun hút, và một nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt vốn dĩ hiền lành.
“Không… không thể nào!” Hạ Vy hét lên, lùi lại phía sau. “Phương, là cậu sao? Chúng ta đã bên nhau từ đầu, tại sao lại…?”
Phương khẽ nghiêng đầu, nụ cười càng lúc càng quái dị. “À, phải. Chúng ta bên nhau từ đầu. Nhưng các người không bao giờ biết rằng ‘từ đầu’ đã là một trò chơi mà ta dựng lên.”
Giọng cô không còn dịu dàng như trước, mà giờ đây trầm và méo mó, vang vọng như đến từ một chiều không gian khác. Mọi người đông cứng, không ai dám bước tới gần.
Lăng Vũ Thanh giữ chặt con dao trong tay, ánh mắt không rời khỏi Phương. “Cô đã giết Lục Khải. Và những người khác… là cô làm, đúng không?”
Phương bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo và điên loạn. “Giết? Ta không gọi đó là giết. Đó chỉ là… làm sạch. Bởi vì, trong nhóm các ngươi, chỉ có một kẻ đủ đặc biệt để hoàn thành nghi lễ này.”
“Nghi lễ gì?” Trần Duy rít lên, mặt tái mét.
Phương nhìn thẳng vào Lăng Vũ Thanh, đôi mắt đỏ rực của cô lóe lên một tia thích thú. “Nghi lễ gọi quỷ. Và ngươi, Lăng Vũ Thanh, chính là mảnh ghép cuối cùng.”
Câu nói như một lưỡi dao cắm sâu vào tâm trí mọi người. Họ quay sang nhìn Vũ Thanh, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không chút hoảng loạn. Anh lùi một bước, nắm chặt cuốn sổ trong tay.
“Cô nghĩ tôi sẽ để cô thực hiện nghi lễ đó sao?” Vũ Thanh hỏi, giọng lạnh lùng.
Phương nhún vai, không hề tỏ ra nao núng. “Ngươi có thể thử, nhưng ngươi biết không, Vũ Thanh? Cái thứ mà ngươi cầm trên tay – cuốn sổ đó – chính là thứ ta đã sắp đặt để dẫn các ngươi đến đây.”
Mọi người lặng đi.
“Cuốn sổ… là bẫy?” Hạ Vy thì thào, tay che miệng.
“Đúng vậy,” Phương nói, giọng mỉa mai. “Nó dẫn các ngươi đến đây, nơi ta cần. Và giờ, chẳng có gì có thể ngăn ta hoàn thành nghi lễ này nữa.”
Ngay khi Phương dứt lời, mặt đất rung chuyển. Những biểu tượng trên vòng tròn bỗng bừng sáng, phát ra ánh đỏ ma quái như máu, và một luồng khí đen đặc trào ra từ dưới lòng đất. Không gian trở nên ngột ngạt, tiếng thì thầm khó hiểu vang lên từ khắp nơi, như những linh hồn bị nguyền rủa đang gào khóc.
Lăng Vũ Thanh lùi lại, nhanh chóng lật cuốn sổ để tìm một giải pháp. Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa yếu ớt, anh nhận ra một dòng chữ ẩn hiện trên trang giấy:
"Hủy diệt nghi lễ cần máu của người mang sứ mệnh.”
Anh cắn răng, hiểu ngay ý nghĩa của nó. “Cô muốn máu của tôi, đúng không? Nhưng tôi sẽ không để cô đạt được mục đích!”
Phương bật cười khinh bỉ. “Ngươi nghĩ mình có thể chống lại ta sao? Chỉ với một con dao nhỏ bé đó? Thật nực cười!”
Nói xong, cô giơ tay lên, và một luồng khí đen từ mặt đất phóng thẳng lên, cuốn lấy cả nhóm bạn. Mọi người hét lên trong hoảng loạn, bị ném văng ra ngoài vòng tròn. Chỉ còn lại Lăng Vũ Thanh đứng giữa, đối diện với Phương – hoặc đúng hơn, là ác quỷ đã đội lốt cô bấy lâu.
“Đến đây nào, Vũ Thanh,” Phương thì thầm, bước tới gần. “Đừng chống cự nữa. Máu của ngươi sẽ giúp ta trở về hình dạng thật sự. Và khi đó…”
Cô không nói hết câu. Lăng Vũ Thanh đã lao tới, con dao trong tay anh sáng lên một ánh sáng lạ thường. Anh nhắm thẳng vào trái tim của Phương, nhưng ngay khi dao chạm tới, một luồng lực khủng khiếp đẩy anh bật ra.
“Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng bị đánh bại như tên vô dụng Lục Khải sao?” Phương cười phá lên, đôi mắt đỏ rực đầy thách thức.
Lăng Vũ Thanh lảo đảo đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô. “Tôi sẽ không để cô tiếp tục hại thêm bất kỳ ai nữa.”
Anh giơ cuốn sổ lên, đọc to những dòng chữ kỳ lạ được viết trên đó. Những ký tự vang lên trong không gian, như một lời triệu hồi sức mạnh bí ẩn. Phương nhíu mày, vẻ mặt biến sắc.
“Ngươi... ngươi làm gì vậy?!” cô hét lên, lùi lại vài bước.
“Chấm dứt nghi lễ. Và chấm dứt ngươi!” Vũ Thanh hét lớn, tiếp tục đọc những câu chú bằng cả sức mạnh và lòng quyết tâm.
Không gian đột nhiên chao đảo. Ánh sáng từ cuốn sổ phát ra mạnh mẽ, xua tan bóng tối bao trùm. Phương gào thét trong đau đớn khi cơ thể cô bắt đầu rạn nứt, những tia sáng xuyên qua lớp da thịt, như muốn xé toạc linh hồn ác quỷ ra khỏi thân xác này.
“Không! Ta không thể thua! Ta đã chờ hàng thế kỷ cho khoảnh khắc này!”
Nhưng sức mạnh của cuốn sổ quá lớn. Một tiếng nổ chói tai vang lên, và tất cả mọi thứ chìm trong ánh sáng rực rỡ. Khi mọi thứ dịu lại, Phương đã biến mất, và vòng tròn nghi lễ bị xóa sạch, chỉ còn lại mùi khói khét lẹt.
Lăng Vũ Thanh quỳ gối xuống đất, thở dốc. Cuốn sổ trong tay anh cũng bắt đầu tan biến thành tro bụi, để lại một sự yên tĩnh đáng sợ.
Mọi người từ từ đứng dậy, nhìn nhau với ánh mắt mệt mỏi nhưng tràn đầy biết ơn. Họ đã sống sót, nhưng sự mất mát và những bí mật chưa được hé lộ vẫn còn treo lơ lửng.
“Chúng ta đã thoát chưa?” Hạ Vy hỏi, giọng run rẩy.
Vũ Thanh đứng lên, nhìn về phía rừng sâu, nơi bóng tối vẫn đang âm ỉ. “Tôi không chắc... nhưng tôi nghĩ, đây chỉ là khởi đầu.”
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |