Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Sinh Mới

Tiểu thuyết gốc · 1374 chữ

ÁNH NẮNG ĐỊNH MỆNH

-PHỞ-

Giới thiệu nội dung : Hoàng Phong 29 tuổi, du học sinh về nước sau gần 10 năm du học. Với những biến cố về tình cảm trong quá khứ, hắn cứ ngỡ mình đã bị chai sạn. Nhưng định mệnh vẫn còn đang ngóng chừng hắn. Một ngày cuộc đời u ám của hắn đã gặp được ánh sáng định mệnh.

Chương 1 : Nhân sinh mới

Sân bay Nội Bài-Hà Nội 13h chiều, mặc dù với cái nóng kinh khủng của Việt Nam nhưng vẫn có hàng trăm người mồ hôi thấm đẫm lưng áo đang qua lại, có người đợi người thân với khuôn mặt đầy mong đợi và vui vẻ mặc kệ cái nóng mà chỉ cần đứng thở không cũng toát mồ hôi, có những tài xế xe taxi thì đang nhiệt tình hỏi han mời chào với hành khách vừa mới làm thủ tục check out từ trong đi ra còn đang ngơ ngác, chưa kịp trả lời thì đã bị mấy anh tài xế taxi nhiệt tình lôi xềnh xệch đi trong sự vô vọng.

Cổng A-24 có một thanh niên quần jean rách nát bét với áo phông, đeo kính mát với một đống hành lý lỉnh kỉnh đang bước ra. Hắn tầm 28, 29 tuổi, dáng người không cao lắm chỉ tầm 1m66, 1m67 nhưng có phong cách ăn mặc và khuôn mặt khá ưa nhìn mặc dù khuôn mặt hắn còn đang thể hiện sự mệt mỏi khi phải ngồi hàng chục tiếng đồng hồ tàu xe và máy bay. Hắn là Hoàng Phong, du học sinh mới về nước sau gần 10 năm.

Bước ra khỏi cổng nhưng vẫn không thấy bố mẹ của hắn đâu. Hoàng Phong rút điện thoại ra định gọi điện thoại cho bố mẹ nhưng chợt nhớ ra là điện thoại thì không có internet nên không thể liên lạc cho ai được, chỉ đành mày mò danh bạ xem có thể liên lạc được với ai không. May thay sau khi tìm tòi cả 15 phút thì vẫn còn có thể liên lạc được với ông anh họ hôm nay lên sân bay đón hắn.

Hoàng Phong nghe điện thoại với giọng tràn đầy mệt mỏi

“ alo! Anh Mạnh à? Em Hoàng Phong đây, em đang ở cổng A-24, anh với bố mẹ em đang ở đâu vậy?”

“ Chú cứ đúng im ở đó đợi anh, 5 phút sau anh qua”

Anh họ trả lời với giọng điệu chác nịch và tràn đầy tự tin. Tin tưởng anh họ hắn đứng im ở đó và hưởng thụ cái nóng gay gắt, nóng phát khiếp, nóng kinh dị khách du lịch nước ngoài mà hắn vẫn nghe mấy người bạn nước ngoài của hắn kêu la oai oái mỗi khi sang Việt Nam du lịch-cái nóng mà gần 10 năm nay hắn không được cảm nhận. Hắn hít một hơi thật dài, tham lam hít lấy không khí quê hương, nơi mà mọi người tràn đầy tính xô bồ và thiếu sự ngăn nắp giống như môi trường mà hắn đã sinh hoạt và làm việc gần 10 năm qua. Nhưng hắn lại không thấy ghét bỏ chút nào mà lại thấy đầy sự yêu thích và quen thuộc.

Hắn vừa tham lam cảm nhận sự quen thuộc của quê hương vừa bất tri bất giác nở nụ cười, một nụ cười đầy chân thành và sung sướng, nụ cười phát ra từ nội tâm mà không phải nụ cười công nghiệp mà hắn vẫn luôn dùng ở nơi làm việc. Nụ cười như vậy đã rất lâu rồi hắn đã không cười qua

Mặc dù anh họ hắn trả lời rất tự tin chỉ bảo hắn đợi 5 phút nhưng gần 20 phút trôi qua Hoàng Phong mới thấy có hình bóng quen thuộc tiến đến chỗ hắn, anh họ hắn tầm 40 tuổi cũng dáng người trung bình như hắn nhưng đen hơn, béo hơn và có khuôn mặt của người vô âu vô lo, đến vỗ vai hắn một cách đầy hồ hởi.

“ Thế nào? Cảm giác về quê sau gần 10 năm đi xa như thế nào? ổn chứ?”

Ở môi trường bên ngoài lăn lộn, cái đầu tiên hắn học được đó chính là sự lễ phép và sự quan trọng của những câu chào hỏi. Hắn tươi cười chào anh họ với giọng nói thanh thanh nhưng tràn đầy từ tính của hắn.

“ Em chào anh ạ! Anh vẫn khoẻ chứ, em thì vẫn bình thường, về quê cảm giác thích thật đấy anh ạ. Bố mẹ em đâu rồi ạ? Sao không đi cùng với anh vậy a?”

Anh họ hắn vẫn cái giọng bỗ bã như 10 năm trước

“ Bố mẹ chú ý hả? Đang nhầm cổng tí nữa là qua đây liền, cứ từ từ toát mồi hôi 15 phút nữa kiểu gì chả đến đây “

Cuối cùng sau khoảng 5 phút sau thì bố mẹ của hắn với 2 đứa em của hắn cũng tới. bố hắn dáng người như hắn, ngăm đen, tóc lốm đốm hoa râm, khuôn mặt tràn đầy khắc khổ, nếp nhăn in hằn lên khuôn mặt. Nhìn qua đã thấy ông là một người cả một đời vất vả.

Còn mẹ hắn thì dáng người khá là nhỏ nhắn, mặc dù mẹ hắn mới chỉ 49 tuổi nhưng khuonn mặt đã tràn đầy vẻ tang thương, mắt đang đỏ hoe nhìn về phía hắn. Khi nhìn thấy hắn, mẹ của Hoàng Phong cước bộ biến nhanh hơn, vội vàng đi đến chỗ hắn, nắm thật chặt tay hắn mà nức nở

“ Về là tốt rồi, về là tốt rồi…”

Cứ như vậy lặp đi lặp lại 3, 4 lần. Hoàng Phong cầm tay mẹ hắn, cảm nhận được sự thô ráp của lòng bàn tay của mẹ. Những vết chai gồ lên cứng ngắc, nhìn đến khuôn mặt mới 49 tuổi mà đã tràn đầy nếp nhăn bên khoé mắt, nhìn con mắt đỏ hoe, tràn đầy nước mắt của mẹ. Tim hắn như bị ai đó bóp chặt lại, ngực căng lên vì khó thở, con mắt đỏ hoe.

Hắn hận, hận bản thân mình không đủ năng lực, hận bản thân không có khả năng để kiếm nhiều tiền. Để bố mẹ hắn đền tuổi như bây giờ vẫn phải vất vả bôn ba, lo lắng cho hắn.

Bố của hắn mặc dù chỉ đứng một bên không nói gì nhưng mắt của ông cũng đã đỏ lên. Bố hắn vẫn luôn như vậy, tuy hơi cộc cằn một chút nhưng là người sống cực kỳ tình cảm. Mặc dù tình cảm của ông chẳng bao giờ thể hiện ra bên ngoài.

Còn hai đứa em thì em gái của hắn có khuôn mặt khá giống hắn, cả 2 anh em đều rất giống mẹ, chỉ có em trai út là khá giống bố một chút. Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc sau gần 10 năm, hắn cảm thấy vừa kích động vừa nghẹn ngào.

Khi cả gia đình đang ngập chìm trong bầu không khí như vậy thì bị anh họ hắn đánh gãy

“ Con trai về rồi, thím còn sụt sịt cái gì? Ra đây để cháu chụp cho cả gia đình mấy kiểu ảnh nào”

“ Bố nó còn đứng ngây ra đấy làm gì, ra đứng chỗ này nào”

Mẹ gọi giật bố hắn đang đứng nấp ở 1 bên cửa lại. Mẹ hắn vẫn vậy, thay đổi cảm xúc cực nhanh.

Lúc chụp hình thì bố hắn đứng khá là gượng gạo, không biết phải làm sao, chân tay khá là lúng túng không biết nên để ở đâu, có nên cười hay không. Vì cả đời ông thì ngoài lúc chụp hình cưới với mẹ thì làm gì biết chụp hình là cái gì đâu.

Và từ trước đến giờ hắn cũng chẳng có một tấm hình nào chụp chung với bố của hắn cả. Nghĩ đến như vậy hắn lại như nghẹn lại giống như có cái gì đó đập mạnh vào ngực của hắn vậy.

Bạn đang đọc Ánh Nắng Định Mệnh sáng tác bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐoạLạcViêmQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.