Về Nhà
Chương 2 : Về nhà
Cuối cùng sau gần 20 phút vật lộn thì anh họ của hắn cũng đánh xe được tới cổng ra vào của sân bay, hắn đã có thể buông bỏ cái đống hành lý lỉnh kỉnh của hắn lên xe, được ngồi vào trong xe tránh xa cái nắng khủng khiếp của Việt Nam.
Con đường về nhà của hắn đã bắt đầu, từ sân bay về tới nhà của hắn thì mất khoảng gần 3 tiếng lái xe.
Hắn ngoái lại nhìn sân bay, nơi mà gần 10 năm trước hắn cũng từ nơi này bước đi. Khi đó hắn mới 20 tuổi. bây giờ hắn đã cận tuổi trung niên 30 tuổi. khi hắn bước chân ra đi bố của hắn mới gần 50 tuổi, tóc còn đen nhánh, nhưng khi hắn về bố của hắn đã gần 60, đã đi hết 2 phần 3 cuộc đời, tóc bố hắn đã thành tóc hoa râm, tóc trắng có khi còn nhiều hơn tóc đen, những nếp nhăn cũng hằn vào khuôn mặt tang thương của bố càng sâu thêm.
Khi hắn đi em trai của hắn mới 4 tuổi, khi hắn về thì em trai hắn đã 12 tuổi. hắn đã bỏ qua thời gian được ở cùng bố mẹ, gia đình gần 10 năm ròng rã, mấy năm trước lúc bố hắn ngã nứt gót chân, hắn cũng không thể về được. Lúc mẹ hắn ốm nằm trên giường cả tuần liền. hắn cũng chỉ có thể lo lắng trong bất lực.
Có những lúc hắn tự hỏi, đi xa lâu như vậy có đáng hay không, gần 10 năm xa gia đình, gần 10 năm không được ở bên bố mẹ, bỏ qua tuổi thơ của em trai, bỏ qua thời điểm tốt nghiệp đại học của em gái. Nhân sinh có mấy lần 10 năm để mà phung phí như vậy? vậy mà hắn đã phung phí mất 1 lần 10 năm rồi.
Hắn nhìn lại sân bay như nhìn lại 10 năm trước của mình rồi hắn thở một hơi thật dài, cảm khái sức mạnh của thời gian rồi bước lên xe. Bước lên con đường về nhà, về nơi mà hắn thuộc về.
Từ sân bay về đến nhà của hắn mất gần 3 tiếng đồng hồ lái xe, mọi người ngồi trong xe, chuyện trò về sinh hoạt, về người thân, hàng xóm, những câu chuyện vân vân và mây mây, chẳng mấy chốc thì xe đã chạy vào đến nội thành Hà Nội.
Vẫn cảnh tắc đường như vậy, làn xe chạy vẫn chẳng có hàng lối gì như vậy, đặc sản tạt đầu xe, xi nhan phải rẽ trái, luồn lách giữa rừng xe ô tô để lên phía trước, vẫn xô bồ, mất trật tự như vậy. Tiếng còi xe vẫn inh ỏi như vậy. Khác quá xa so với môi trường mà hắn sinh hoạt và làm việc gần 10 năm qua.
Nơi mà văn hoá xếp hàng được xếp lên hàng đầu, tôn trọng không gian riêng tư của người khác là tôn chỉ sống, đi trên đường thì rất ít khi nghe thấy tiếng còi xe. Hoàn toàn trái ngược lại cuộc sống 10 năm gần đây của hắn, nhưng hắn lại không hề thấy phản cảm mà ngược lại lại cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Cuối cùng sau gần 3 tiếng đồng hồ ngồi trên xe thì hắn cũng đã nhìn thấy cái cầu quen thuộc gần nhà hắn, từ đây về nhà hắn chỉ còn khoảng 2,3 phút nữa thôi là về đến nhà.
Nhìn con đường có chút xa lạ nhưng cũng không mất đi cảm giác quen thuộc, bỗng chốc tâm hắn trở nên bình tĩnh lại, không còn kích thích như lúc vừa ra khỏi cổng sân bay nữa. hắn nhớ lại khoảng thời gian mà hắn đã trải qua, hồi còn vừa học vừa làm, đi học đến 5 giờ chiều lại lật đật chạy đi làm thêm đến 12 giờ đêm.
Về đến nhà thì ăn vội ăn vàng bát cơm, tắm rửa đi ngủ là gần đến 1 giờ đêm, nhưng vẫn chưa được ngủ. Vẫn phải làm bài tập cho ngày mai, tất cả xong xuôi là hơn 2 giờ sáng. Lúc này hắn mới được đi ngủ, nhưng chưa hết, sáng hôm sau lại có lịch làm thêm từ 6 giờ sáng nên 5 giờ 30 hắn đã phải dậy để chuẩn bị rồi.
Đặt lưng xuống ngủ nhưng hắn chưa bao giờ ngủ sâu giấc, lúc nào cũng trong tình trạng giật mình tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Hắn sợ hắn ngủ sâu là sẽ không tỉnh dậy được nữa.
Cái thời gian đó ước mơ lớn nhất của hắn là một ngày được ngủ đủ 8 tiếng, ngủ mà không cần đặt báo thức, ngủ mà k cần phải lo lắng bị muộn giờ làm thêm buổi sáng, ngủ mà không bị giật mình tỉnh dậy vì lo lắng ngủ quá giờ.
Cứ như vậy Hơn 6 năm trời ròng rã một ngày chỉ ngủ khoảng 4 tiếng, hắn luôn sống trong một thời khoá biểu dày đặc như vậy.
Nhớ lại những buổi sáng đi làm từ 5 giờ 30 vào mùa đông, nhất là vào những ngày tuyết rơi, có một hôm hắn quên đeo găng tay, nhưng trót đi ra ngoài rồi nếu quay lại nhà thì sẽ muộn giờ làm, vì vậy hắn cứ để tay trần như vậy đạp xe đi trong gió rét căm căm nhiệt độ âm hơn 10 độ, từng cơn gió như dao bằng thép lạnh cứa vào da tay hắn.
Sống trong thời khoá biểu dày đặc như vậy nên cho tới tận bây giờ hắn bị chứng khó ngủ sâu giấc, lúc nào cũng giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ và rất khó để ngủ lại.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trải qua những khoảng thời gian như vậy hắn thấy bản thân mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mọi thứ như mới vừa hôm qua vậy, bất tri bất giác đã gần 10 năm trôi qua.
Đang đứng trong hồi tưởng thì bỗng có một bàn tay thô ráp vỗ nhẹ vào vai hắn, kéo hắn ra khỏi hồi ức của những tháng ngày vật lộn với cuộc sống sinh hoạt nơi xứ lạ. Một giọng nam hơi thanh thanh đầy quen thuộc của bố hắn vang lên
“ Vào nhà thôi”
Đúng vậy “ vào nhà thôi “
Hắn cười thật tươi, đây mới là nhà của hắn, là nơi hắn thuộc về, là nơi hắn nên về chứ không phải là căn phòng gần 20m vuông lạnh léo, không có tí hơi người nào mà hắn vẫn ở trong nhiều năm qua nữa. Ở đây có bố mẹ, em gái, em trai của hắn. Đây là gia đình của hắn.
“ Vào Nhà thôiiiiiiiiiii”
Hắn cười đầy vui vẻ rồi đẩy cửa bước vào nơi mà hắn thuộc về.
Ì ạch huyển hành lý lên phòng, thay quần áo, bây giờ hắn chỉ muốn nằm ngủ một giấc thật ngon sau gần 20 tiếng tàu xe mệt mỏi. Nhưng vẫn phải xuống chào hỏi chú bác, hỏi thăm bà nội đã rồi mới được nghỉ.
Nhà chú với nhà bác hắn ở ngay cạnh nhà hắn, bườc ra của đi xuống hai bước là đến. hắn chưa kịp đi xuống thì chú với bác, anh chị đã chạy lên nhà hắn rồi.
“ Phong đã về rồi đấy à? Để bác nhìn cái nào, tao cứ tưởng mày quên hết bố mẹ, họ hàng rồi chứ. Cha sư bố nhà mày, cứ để mọi người lo lắng “
Vẫn là cái giọng oang oang của bác gái hắn, chồng bác là anh ruột của bố hắn, nhưng do bị bệnh nên đã mất khi còn rất sớm, bác gái phải vất vả một mình cáng đáng cả gia đình, bươn chải chợ búa, một năm 365 ngày thì hắn chưa bao giờ hắn thấy bác nghỉ ngày nào.
Mặc dù do ảnh hưởng của môi trường chợ búa, bác có chút hơi cộc cằn, thô lỗ nhưng hồi hắn còn bé thì bác rất quý hắn, thường cho tiền mua quà bánh. Bác cũng là người rất quan tâm hắn.
“ Cháu vẫn vậy mà bác, bác có thấy cháu béo ra không? nhìn như cái lu rồi, bác có khoẻ không ạ?”
Hắn cười trả lời
“ Về là tốt rồi, đừng đi đâu nữa, lần này về thì ở nhà làm đi, đi biền biệt gần 10 năm rồi còn gì, ở nhà đi, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo”
Mặc dù chỉ là những câu từ đơn giản nhưng nó cũng thể hiện sự quan tâm của bác hắn dành cho hắn
“ lần bày cháu về sẽ không đi đâu nữa, ở đến chú bác, bố mẹ cháu ghét cháu thì thôi”
Đăng bởi | ĐoạLạcViêmQuân |
Thời gian |