Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 84 - Kết Phần 4
Bác nói:
- Không cần phiền cô đâu, cô cứ đem cho Bảy Ếch. Tôi không có thói quen ăn đêm, với lại tôi ăn uống không nhiều. Cảm ơn ý tốt của cô, tôi đi ngủ đây
- Khoan đã, anh cổ ơi
Nhưng bác đã đi vào lều. Bên ngoài chỉ còn lại cô Nhi. Cô ta nhìn vào trong lều rồi nói:
- Chúc anh ngủ ngon
Nói xong cô Nhi đi về lều của mình, bỗng phía sau, Bảy Ếch và Thiềm Thừ chui ra khỏi chỗ nấp, Thiềm Thừ nằm trong cái túi áo của Bảy Ếch nhô đầu ra rồi truyền âm:
- Ngươi thấy chủ nhân của Thiềm Thừ thế nào?
Bảy Ếch xoa cằm:
- Em định tác hợp cho hai họ, nhìn cũng đẹp đôi phết. Anh cóc ủng hộ càng dễ hơn.
Chợt từ trong lều bác vang ra tiếng:
- Cả hai đi ngủ đi, còn đứng đó mà nói luyên thuyên.
- Sao anh Cổ thính ghê vậy anh cóc?
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai, bị phát hiện rồi, đi mau.
Sáng hôm sau, là ngày cuộc họp khẩn cấp được diễn ra. Tại một căn lều được canh gác cẩn mật xung quanh, bên trong là bác, hai anh em họ Xích, ông Tường, truyền nhân của Khang, và Tuệ Linh, Bách Việt thì vẫn chưa lấy lại tinh thần, và cuối cùng là Bảy Ếch. Bác nhìn Bách Việt rồi động viên:
- Lấy lại tinh thần đi, chỉ một việc đã làm cậu suy sụp vậy à. Như vậy còn sao tu luyện rồi chứng đạo nữa?
Bách Việt nhìn bác nói:
- Cảm ơn anh, chắc tôi cần thời gian mới thoát ra được.
Bỗng từ bên ngoài, có hai bóng người bước vào là Ngãi Bà và Đô Lương. Xích Văn Cung đi ra đón họ vào rồi đưa họ về chỗ ngồi rồi nhìn quanh một lượt rồi nói:
- Tất cả đã tới đông đủ, cuộc họp chính thức bắt đầu. Cho tôi được nói trước, mục đích của hôm nay chính là vấn đề là Ô Nha Kỳ Nam, thần vật của nước Việt Nam mình. Vài ngày nữa thôi, là tới ngày la hầu ăn trăng, cánh cổng và di tích sẽ chính thức mở ra, cũng là lúc Ô Nha Kỳ Nam có cơ hội xuất thế. Các thế lực ngoại bang khác cũng đã mò vào đây chỉ để nhăm nhe nó, tôi đã thu thập thông tin, lần này có ba thế lực ngoại bang tới đây: là Trung Quốc, Lào, và Thái Lan. Ba nơi này đều có các dòng pháp thuật và tông phái rất mạnh. Tôi mong sau cuộc họp này, tất cả mọi người ở đây đều thống nhất ý kiến, đi tới mục đích chung là cùng bảo vệ thần vật.
Đô Lương lên tiếng:
- Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất. Tôi sẽ giúp sức cho lần này, nhưng tôi cần dùng Ô Nha Kỳ Nam vào một việc, tôi chỉ cần một chút sinh thần khí trong nó, còn lại không đòi hỏi gì nhiều.
Bác cũng lên tiếng:
- Tôi cũng có yêu cầu như Đô Lương, sẽ không đòi hỏi hay giữ lại thần vật.
Ngãi Bà lên tiếng:
- Già đến đây là theo lời của quỷ thần. Các đức thượng nói, già phải cùng bảo vệ thần vật. Nên già cùng không có ý kiến gì.
Truyền nhân của Khang cũng lên tiếng:
- Tôi nhận được thư của Bách Việt thì từ trong nam lặn lội vào đây. Tôi chỉ có một mong muốn là vào thư viện của dòng họ Xích đọc chút sách, còn lại không có ý kiến gì nữa.
Hai anh em họ Xích nghe xong thì hơi nhíu mày với ý kiến của truyền nhân Khang, họ quay vào nhau rồi thầm truyền âm cho nhau. Ông Tường thi đứng dậy ,rót trà vào từng chén trà rồi mời tất cả uống, ông nói:
- Uống đi, trà thái nguyên hảo hạng đó. Ngon lắm!
Ngãi Bà nhìn bác rồi nói:
- Đúng là có duyên với ngươi, cậu định khi nào trả mầm hổ xoa ngải cho già?
Bác nói:
- Tất cả hãy đợi sau khi chyện này kết thúc
- Được, già sẽ chờ. Đừng nghĩ có chút tiến bộ đã lên mặt đâu.
Đô Lương nhìn quanh rồi nói:
- Sao không có lão Thành Dương tới?
Bác nghe xong thì nghiêm mặt lại, Xích Văn Vũ nói:
- Lão ta là quái nhân, không thấy đầu đuôi hay ai biết lão ở đâu. Lão ta quái dị như vậy đó, chắc không tới đâu, mà mọi người có quen biết với lão không?
Bác chỉ im lặng không nói gì, thấy không khí có vẻ căng thẳng. Bảy Ếch lên tiếng:
- Vậy lần này tôi có được đi không?
Ông Tường cười:
- Có sao không, đâu phải chỉ có pháp sư mới đi được, cần có người bản lĩnh như cháu theo cùng nữa.
Sau một hồi thảo luận thì hai anh em họ Xích cũng quay lại rồi thống nhất:
- Chúng tôi đồng ý với yêu cầu của Hai Cổ và Đô Lương. Còn Từ - truyền nhân của Khang, cậu muốn vào thư khố đọc sách thì sẽ có ngươi giám sát, sách nào đọc thì cần đọc, nhưng sẽ giới hạn nơi cậu đến trong thư khố. Ba người đồng ý chứ?
Cả ba đều gật đầu đồng ý với câu trả lời của họ. Ông Tường đứng dậy nói:
- Thế thì bây giờ là thành lập đội đi vào di tích. Cần có người trấn giữ nơi này, rồi cần bao nhiêu người sẽ đi vào nơi đó, đều phải căn xét thật cẩn thận
Mọi người nghe xong thì gật gù rồi cùng thảo luận. Sau một lúc lâu thảo luận thì cũng đi đến thống nhất. Vì Bách Việt vẫn chưa lấy lại tinh thần, pháp lực có chút kém, nên không thể đi được nên anh ta sẽ ở lại nơi này trấn giữ kèm theo đó là Xích Văn Cung và Ngãi Bà sẽ ở cùng. Bác, Bảy Ếch và ông Tường, Tuệ Linh sẽ là một đội, còn Đô Lương, Từ - truyền nhân của Khang, Xích Văn Vũ sẽ là một đội. Vì đảm bảo mục tiêu nên sẽ có hai đội, như vậy càng đảm bảo hơn. Tất cả mọi người ngồi lại rồi bắt đầu nói một số chuyện nữa rồi mới kết thúc. Như vậy sẽ có hai đội cùng một liên minh, đội của bác sẽ do ông Tường chỉ huy, còn đội kia thì sẽ do Xích Văn Vũ chỉ huy. Lúc này những liên minh khác cũng bắt đầu rục rịch, đám người của Lào cũng đã tìm tới nơi mà lão pháp sư người Thái và Trung Quốc đang ở để nói chuyện và cùng tiến tới thống nhất sẽ gia nhập. Đám người Lào đi về một ngôi nhà khác, người đàn ông đi sau lưng cô gái nói:
- Thánh nữ, liệu chúng ta bắt tay với đám người Thái và Trung đó có an toàn không?
Cô gái có gương mặt xinh đẹp và khí chất hơn người nói:
- Hừ, bọn chúng cũng chỉ biết lợi dụng lẫn nhau, chúng ta cũng vậy. Bên phía Việt Nam đã cử rất nhiều pháp sư tài giỏi tới, đây là lúc chúng ta nhượng bộ, chờ đến lúc thích hợp sẽ lật mặt, cướp lấy thần vật.
Liên minh của ma cà rồng, yêu tinh và quỷ cũng bắt đầu bàn tới chuyện sẽ đi cướp đoạt thần vật. Ngày la hầu ăn trăng sắp tới gần và sẽ có những cánh cổng, nhưng nơi nối thông với di tích – nơi mà Lý Thường Kiệt cất giấu kho báu từ Ung Châu của Đại Tống. Nơi mà có những mối nguy hiểm và những bí mật được cất giấu tới đây. Đây cũng chính là màn dạo đầu, mở màn cho tai kiếp lần này. Tất cả đều đang chuẩn bị cho lần tranh chiến, khốc liệt này. Ở một nơi xa, Lão Tăng đang đứng trước một đống lửa nhỏ, xung quanh trời đang mưa. Lão Tăng cầm một cành cây khô nhưng nước mưa làm cho nó ướt, Lão Tăng lấy tay áo chùi đi rồi cho nó vào lửa. Ngọn lửa dập dìu trong mưa chợt tắt, nhưng nó lại không bị nước mưa dập đi. Những con động vật vì trời mưa mà tránh cái lạnh nhìn thấy Lão Tăng và đống lửa đang cháy thì mò tới sởi ấm, chúng gần như không sợ Lão Tăng. Một con hổ lớn nhìn thấy định gầm lên rồi nhảy bổ tới, Lão Tăng quay lại cười hiền rồi đưa tay phủi ít nước mưa trên đầu nó:
- Ngươi cùng ướt rồi, vào đây sởi ấm đi.
Con hổ dưới cái vuốt ve của Lão Tăng thì ngoan tới lạ, nó cúi người đứng nép vào người Lão Tăng. Lão Tăng cười rồi lấy tay lau một cành củi khô dính nước rồi cho vào lửa. Ánh lửa cứ dần một lớn dần rồi lại dịu xuống, lúc lớn như sóng biển, lúc lại nhỏ như nến trước gió to. Ngày la hầu ăn trăng cuối cùng cũng tới.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 57 |