Phần 4: Mật Bảo Địa Cung Kí 83
Cô gái nhìn hai cái nanh hổ rồi nở nụ cười đầy ma mị, cô ta đi tới chụp lấy hai cái nanh hổ. Mặc dù bàn tay cô tay bốc lên khói trắng như bị bỏng, chỗ bàn tay cô ta từng mảng da thịt bị bong tróc, Nhưng cô ta vẫn cầm lấy hai cái nanh hổ đó rồi dựt mạnh về phía sau, hai tên này bất ngờ nhưng chưa kịp chạy thì cô ta cầm lấy hai cái nanh rồi đâm mạnh vào mắt, một âm thanh rú lên đau đớn, hai tên ngã xuống đất kêu gào thảm thiết, chúng nhìn bác van xin:
- Cứu mạng, cứu mạng với.
Nhưng bác và Bảy Ếch lại đứng yên không nhúc nhích, vong hồn đứng kế bên nói:
- Sao ông không cứu họ, lỡ âm ty hỏi tội thì sao?
Bác lạnh nhạt đáp rồi lấy từ trong túi một lá bùa rồi đốt nó, ném lên trời:
- Cô đi về cõi âm đi, còn lại đừng nhiều chuyện.
Vong hồn đó bám vào lá bùa rồi từ từ biến mất. Lúc này chỉ còn lại bác, Bảy Ếch, hai gã đàn ông đang bị thương và một cái thi thể đang đứng nhìn. Bác nói:
- Cô làm gì chúng thì làm đi, ta sẽ không ra tay can thiệp.
Cô ta nghe bác nói xong thì cười rộ lên, một âm thanh từ cổ họng cô ta phát lên, nhưng miệng không hề mở ra:
- Heheehehehe, pháp sư thấy ma quỷ hại người không cứu, chuyện lạ chuyện lạ đây.
Nói rồi cô ta lao tới nắm lấy hai tên đàn ông này rồi cười dữ tợn:
- Chúng mày muốn lăng nhục ta đúng không?
Hai tên này đã vãi ra cả quần vì sợ, chúng lắp bắp nói:
- Không không, tôi không có ý đó, đúng rồi là nó, là nó chủ mưu.
Tên kia nghe vậy thì nói:
- Đừng nghe nó nói bậy, là nó mới đúng.
Cô gái há miệng, cái lưỡi dài của cô ta đung đưa rồi liếm từng tên một, rồi cô ta há miệng hút thứ gì đó vào người rồi hai tên kia bắt đầu dẫy dụa, không ngừng ú ớ kêu lên. Bảy Ếch nhìn hỏi bác:
- Sao cô ta phải làm vậy hả anh?
Bác nói:
- Cô ta mới thi biến, vẫn còn yếu nên cần dọa cho chúng sợ hãi, hồn vía yếu ớt đi rồi mới ăn. Như vậy sẽ không còn gặp phải sự chống trả nữa. Ma quỷ thường dùng cách đơn giản và hiệu quả nhất là dọa người phàm, chúng làm người phàm tự thổi tắt lứa tam muội trên người rồi từ từ hãm hại
Lúc này hai tên đàn ông kia đã bị hút khô chỉ còn lại cái xác, hồn phách của chúng bị cô ta nắm lấy rồi thu vào trong người. Bác nhìn cô ta rồi nói:
- Đã thỏa mãn chưa?
Cô ta chép miệng, cái lưỡi dài đỏ tươi như máu, chợt cô ta tiến về phía trước, đưa sát khuôn mặt đối diện với bác, âm thanh từ cổ họng cô ta nói:
- Vẫn chưa, ta còn muốn ăn thêm. Hay là ta bắt đầu từ ông?
Khuôn mặt cô ta chỉ cách mặt bác vài cm, bác nhìn cô ta lạnh nhạt rồi đưa tay lên. Một cú tát trời giáng thẳng vào mặt, khiến cô ta bật ra xa, văng vào một ngôi mộ rồi ngã xuống. Bác nói:
- Bớt dùng mấy trò đó với ta đi, nói đi có oan ức gì.
Cô ta ôm mặt rồi nét mặt có vẻ như thút thít khóc, âm thanh từ cổ họng lại vang ra tiếp:
- Ông chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Bác gằng giọng:
- Ta không có nhiều thời giờ, đừng có dụ dỗ hay dùng mấy chiêu đó. Nói nhanh đi, còn vòng vo thì đừng trách ta đánh nặng.
Cô ta có vẻ sợ bác rồi từ từ kể:
- Oan ức quá, khi sống tôi là con của một người có tiền, nhưng từ khi mẹ tôi chết, ông ta lại cưới thêm vợ hai. Năm cha tôi làm ăn thua lỗ, mụ ta nảy ra ý định gả tôi cho một ông giàu có rồi lấy tiền xoay xở làm ăn. Tôi hết mực van xin cha nhưng ông ta không còn nhân tính, một mặt thì gật đầu nói không gả tôi, nhưng lại dùng thuốc mê hại tôi. Lúc tỉnh dậy đã ở tại nhà một người không quen biết, một thân gái cũng bị làm nhục. Tôi uất ức quá nên đã tử tự, lúc chết tôi mặc đồ đỏ, dùng máu của mình tô son đánh phấn, rồi dùng chính quần áo của mình làm dây thừng treo cổ. Nhưng nào ngờ, một gã pháp sư tới rồi phá giải lời nguyền, trấn yểm tôi vào cái quan tài này. Nhưng hắn ta không ngờ lại có hai tên trộm mộ, đào mộ rồi bật quan tài tôi lên. Nhưng thi thể của tôi cũng bị hai tên cầm thú này làm nhục, hỏi ông có nỗi uất ức nào lớn hơn không hả?
Bác nghe xong thì hít một hơi sâu rồi nói:
- Vậy bây giờ cô muốn gì?
Cô ta nhìn bác rồi nói vói giọng căm thù:
- Còn thế nào nữa, tôi muốn báo thù. Tôi muốn tất cả những đứa hại tôi đều phải sống dở chết dở.
Bác nhìn cô ta rồi nói:
- Nguyên tắc của ta là không can thiệp vào chuyện không liên quan. Đây là chuyện của cô, muốn làm gì thì làm nhưng nhớ đừng hại người vô tội. Nếu ta biết cô làm hại người vô tội thì ta sẽ đến, nhớ lấy.
Cô ta nhìn bác rồi thắc mắc:
- Tại sao ông lại ủng hộ tôi báo thù, pháp sư luôn thấy ma quỷ hại người thì thường ra tay thu phục hoặc cưỡng ép ma quỷ phải bỏ qua.
Bác quay người đi rồi bật cười:
- Nhân quả nên tính toán một lần cho hết, không nên để nó ảnh hưởng, kéo dài tới đời sau. Cô có thù thấu trời xanh thì nên báo, đó là tất nhiên. Sao ta có thể ngăn được. Người cũng là vật, ma quỷ cùng là vật. Vạn vật đều có công bằng. Đã là pháp sư thì nên nhìn thấu điều này.
Cô ta nhìn bác rồi nói:
- Ông không sợ, sẽ ảnh hưởng tới âm đức,rồi mai kia có bài vị sẽ lung lay sao?
Bác đi trước, sau lưng là cô ta đang nhìn theo. bác lấy từ túi bao thuốc lá rồi châm nó, rồi kéo một hơi dài, bác nói:
- Tất cả đều là vô vị nếu chỉ biết trục lợi cho bản thân, rồi cũng nhanh chóng bị chìm vào quên lãng thôi.
Cô ta nhìn theo bóng hai người, nhất là bóng của bác. Một thanh niên cao gầy,mảnh khảnh, đầu đội nón lá, tóc dài buộc sau, có vẻ cô độc nhưng cao ngạo. Cô ta quơ tay đằng sau khiến cho hai cái thi thể khô quéo kia bay xuống hòm rồi nắp hòm bay tới đậy lên. một ngôi mộ mới lại được đắp lên lần nữa. Một cuộc báo thù từ cô gái đã sắp diễn ra nhưng bác không hể để ý tới. Dọc đường đi, Bảy Ếch nói với bác:
- Sao anh không thu phục cô ta, lỡ may cô ta hại dân thì sao?
Bác cười:
- thì để kẻ khác lo, nếu để ý thì trong câu chuyện của cô ta có nhắc tới một tên pháp sư. Chắc chắn đằng sau pháp sư đó còn có sư phụ, sư huynh đệ của gã. Nếu biết hắn ta là nguyên nhân thì chúng có tới giải cứu không. Cứ để chúng tự giải quyết, anh không dư sức mà đi làm mấy chuyện đó. Hiếu không?
Bảy Ếch gật gù:
- À, em hiểu sơ sơ rồi. Mà châm cho em điếu thuốc, trời đêm sương xuống lạnh quá.
Cả hai đi theo đường rừng mà quay lại khu trại, khi về tới đã gần nửa đêm. Bác định đi vào lều thì thấy cô Nhi đứng chờ từ trước, thấy bác, cô Nhi có vẻ vui, cô ta chạy về phía bác rồi nói:
- Anh đi đâu cả ngày nay vậy, làm tôi tìm cả chiều.
Bác nhìn cô Nhi rồi nói:
- Xin lỗi cô, tôi với Bảy Ếch đi ra ngoài có chút việc, mà cô tìm tôi có chuyện gì không?
Cô Nhi nói:
- À, lúc sáng, Bảy Ếch có bắt nhiều cá về nấu cháo. Lúc ăn thấy hai người không có, tôi đi tìm thì biết cả hai ra ngoài rồi. Tôi có nói nhà bếp để dành cho anh và Bảy Ếch một nồi nhỏ, để tôi đi lấy.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 50 |