Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 40
Nhìn trên người của họ thì thấy dưới làn da có từng khối nhô lên như hạt gạo đang di chuyển tới chỗ các vết thương do thi vương gây ra. Bác khẽ há miệng thổi ra một luồng vu khí trong người, Bác đưa nó vào chỗ vết thương rồi dùng tay kết ấn chạm vào lá bùa rồi từ từ hạ pháp lực thêm vào cho nó. Dần dần những bổ trùng đã hút xong, chỗ vết thương đã trở lại màu vốn có của nó, không còn tím đen, và thi độc tỏa ra. Những chấm đen lại di chuyển tới chỗ vết thương kia rồi chui ra, Bác đã mở sẵn một cái lọ rồi bỏ chúng vào trong. Bác khẽ rút lại lá phù rồi đốt chúng, lá phù cháy tỏa ra mùi tanh hôi như xác chết lâu năm. Bác lấy ra thuốc đưa họ:
- Uống cái này vào, giúp mọi người phục hồi nhanh hơn đó.
Ba người kia uống vào rồi chờ dược lực thấm vào người, bác cười:
- Không sợ ta hạ độc vào đó chứ?
Từ mở miệng cười:
- Lo gì, tôi nghĩ anh không có việc gì phải làm vậy.
Ba người hồi phục được một chút rồi bắt đầu nói chuyện với nhóm của Bác, sau khi biết được chuyện mà cả nhóm Bác đang gặp thì Xích Văn Vũ lên tiếng:
- Đừng lo, để chuyện này ta lo
Ông ta nói tiếp:
- Cái này không phải là do trận pháp mà là chính nơi này là như vậy, trong không gian và thời gian luôn tồn tại các nút thắt và giao nhau. Chúng là những nơi thường xảy ra dị tượng. Các pháp sư thường đi tìm những nơi như thế này để luyện hóa, nơi này chỉ được xây dựng một đường hầm rồi lồng nó vào nơi này để tự chúng ta nghĩ rằng bị trận pháp quấy phá.
Ông ta lấy ra Tỏa Không Linh rồi đưa lên phía trước đọc chú khởi uy của pháp khí, Tỏa Không Linh nhanh chóng phát ra dao động pháp lực đáng gờm. Xích Văn Vũ nói mọi người đứng sát vào nhau, Tỏa Không Linh tạo ra một vòng tròn dưới đất, mọi người đều đứng ở bên trong, Xích Văn Vũ vừa đi được một chút lại dừng lại rồi di chuyển qua một chút, ông ấy nói:
- Ở nơi này cần có quy luật đi đứng cho rõ, đi bừa thì mãi mắc kẹt trong nơi này
Quả thật cả nhóm đi theo ông ta càng lúc càng thấy rõ lối ra kia, nhưng Bác lại âm thầm không nghĩ vậy. Bác nghĩ rằng, Xích Văn Vũ đang lừa hoặc đánh lạc hướng mọi người, không biết ông ta có dự định nhưng Bác tin chắc rằng ông ta đang che giấu thứ gì đó, Từ, Đô Lương cũng nghĩ vậy nhưng tất cả đều không nói gì. Vì tất cả đều nhờ ông ta rời khỏi đây. Bác đang nghĩ điều này là có liên quan tới dòng tộc Xích của ông ta, vì dòng họ này tồn tại quá cổ xưa, nếu nói thẳng ra là một cổ tộc có lịch sử gắn liền với bao biến động với quốc gia. Không biết họ đã tích lũy và bản lĩnh bao nhiêu nhưng đời nào cũng có người tài đi ra từ dòng tộc họ, người ta đồn đoán rằng dòng tộc Xích từng được thần linh đầu thai vào đó, nhưng đó là đời nào, vào thời gian nào thì không ai đoán được. Không gian cất giấu bốn món thần khí kia cũng là một dạng như nơi mà mọi người đang đứng, nhưng nó là của người họ Xích và chẳng mấy ai được vào. Từ và Đô Lương là những pháp sư đã ở Việt Nam lâu và cũng từng nghe tới chuyện, dòng tộc Xích luôn được các Thần Linh lui tới. Nhưng thực hư ra sao vẫn chưa chứng thực. Lúc này, nhờ có Xích Văn Vũ mà mọi người đã ra khỏi được đường hầm này, lối ra là một chỗ mà ai nấy cũng hơi ngạc nhiên, đó là một tế đàn bằng xương nhưng xung quanh nó chẳng phải là các kiến trúc bằng xương mà là một bãi đá và cát. Mọi người ra khỏi rồi quay lưng lại, sau lưng họ vẫn là huyết hải mệnh mông bát ngát. Đường hầm khi này là con đường ngắn để có thể tới được đây. Nhưng bỗng:" Grào, Grào," Một âm thanh gào lên dữ dội, khiến mọi người quay lại nhìn. Phía xa xa là một cảnh tượng khiến ai cũng phải nín thở. Đó là một con cá lớn lớn khủng khiếp bị một con vật có hình dạng một con rùa nuốt lấy rồi lặn vào biển, Bác nhận ra đó là loại quái vật gì:
- Đó là con rùa lúc chúng ta đi vào cơ thể nó.
Tuệ Linh nói:
- May là chúng ta không vượt biển máu này, nếu không đã bị nó nuốt lấy.
Mọi người bỏ qua huyết hải rồi đi vê phía trước, mà không để ý rằng khi họ đi khỏi thì huyết hải lại biến mất, thay vào đó là một vùng bị sương mù che lại tất cả. Bác lại nhận được những biến dị của hai mảnh ngọc trong hộp, Bác lấy ra rồi nhận ra chúng đang như muốn thoát khỏi tay của Bác, cầm chúng rồi đi về hướng mà chúng đang hướng thẳng tới, xung quanh Bác là một không gian rộng lớn, những vách đá nổi tiếp nhau, chỉ tiếc phía trên là một màu xám xịt của đá chứ không phải là bầu trời xanh. Càng đi thì mọi người càng nhận ra có gì đó bất thường, như một áp lực vô hình đang đè nén lấy cả người của mọi người, khiến Bác và Xích Văn Vũ nói với nhau:
- Liệu phía trước là một tồn tại đáng sợ, vượt qua hiểu biết của chúng ta không?
Nhưng khi vượt qua một dãy đá cao thì một khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt, phía xa xa là thứ mà khiến Bác phải lo lắng. Một ngọn núi cao đá cao chót vót hơn 500m, nhưng nó lại bị đục thành một chiếc ghế ngai, và ngồi trên đó là một bộ khung xương người cao lớn, nếu nói ra thì chắc chắn không ai tin nó tồn tại. Bộ xương này có những hoa văn trên xương và từ nó là một loại uy nghiêm không thể diễn tả bằng lời và, một bộ khung xương của một loài như rắn bám từ chân lên cánh tay và đầu ngả lên vai của bộ xương người này, và bên dưới nó là hai hàng những bộ xương cũng có phần nhỏ hơn nhưng đối với con người cũng được coi là khổng lồ, chúng cao hơn 50m. Các bộ xương bên dưới làm động tác quỳ một gối và đặt tay lên ngực, đầu cúi xuống trước bộ xương đang ngồi trên ngai đá kia. Bác và mọi người nhìn thấy cảnh này thì ai nấy nhìn nhau rồi lắc đầu:
- Chuyện trên thế gian này chẳng ai có thể biết trước được.
Xích Văn Vũ nhìn thấy thì có chút hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, điều này làm Bác để ý. Mọi người liền đi xuống đó, như đi vào một thế giới thu nhỏ vậy, đứng từ dưới chân nhìn lên thì chẳng khác nào là sâu kiến dưới chân của họ. Từ lên tiếng:
- Trong truyền thuyết thì từng nhắc tới một giống người khổng lồ là Khổng Nhân Tộc nhưng cũng không to lớn tới mức này.
Bác và Bảy Ếch từng nhìn thấy thân xác của tổ tiên Khổng Nhân Tộc của Duy nhưng cũng không to lớn và hùng vĩ như thế này, khi nói ra điều này thì càng khiến mọi người nghi ngờ đây là một chủng loài người mới chứ không phải là Khổng Nhân Tộc. Nhưng vì những bộ xương này quá cao lớn, lại không thể tra xét kỹ hết các đặc điểm trên xương họ nên vẫn không dám chắc là chủng tộc mới. Bảy Ếch bỗng nhớ ra chuyện gì nói lớn:" Có phải đây là Thánh GIÓNG –PHÙ ĐỔNG THIÊN VƯƠNG không mọi người"
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 41 |