Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 41
Bác và mọi người nghe anh ta nói vậy thì cũng nhìn nhau, bởi cái suy nghĩ này đã nhen nhóm trong đầu của mọi người. Nhưng Bác lắc đầu:
- Hiện tại chưa chắc chắn được, đây mới chỉ là suy đoán.
Tuệ Linh cũng gật đầu:
- Truyền thuyết nói Phù Đổng Thiên Vương là thần linh hạ phàm, nhưng bộ xương lớn kia lại không hề có chút thần khí mà tràn đầy bá khí,
Mọi người đều có suy nghĩ riêng nhưng đều có một điểm chung là hoài nghi bộ xương khổng lồ kia là của một người nào đó chứ không phải là của Thánh Gióng. Mọi người đi tới gần ngọn núi đã bị đục tác thành ngai kia, đứng từ bên dưới nhìn lên mới thấy được sự khủng khiếp của bộ xương này, Từ tấm tắc khen:
- Người này dù đã chết, chỉ còn lại xương cốt nhưng vẫn toát ra bá khí chấn nhiếp mọi vật, ngày trước người này còn sống nếu không phải xưng hùng xưng bá một phương thì cũng là tồn tại khiến nhật nguyệt lu mờ.
Đứng bên dưới bộ xương này thì vẫn bị một tầng áp lực đè lên người, nó như muốn khiến bất cứ ai đứng dưới cũng phải quỳ gối xuống thần phục. Bên dưới chân của ngọn núi này là một cánh cổng được tạc rất tỉ mỉ, tất cả mọi người đi vào bên trong và dần biết được thứ bên trong là một tấm bia đá lớn, trên đó là những ký tự được in sâu vào đá. Ông Tường cẩn thận đi tới rồi soi đèn pin lên trên đó, ông ấy nói:
- Dạng bia đá này thường được dùng để ghi lại cuộc đời của chủ nhân nó, nếu đúng thì nó đang nói về bộ xương khổng lồ kia.
Bác đi tới quan sát nhưng không thể đoán được đây là loại ngôn ngữ gì, Xích Văn Vũ cũng tò mò đi tới, sau một hồi thì cũng lắc đầu chịu thua. Mọi người bắt đầu đi xung quanh để tìm xem có manh mối nào không, thì nhận ra ở ba góc là ba trụ đá, mặt đá bị lõm vào. Nhìn nó như vậy khiến ai cũng nghĩ rằng đó là một ổ khóa và cần có thứ để mở nó, Bác nhìn bề mặt lõm rồi thử lấy hai mảnh ngọc ra. Bác đưa lên ướm thử thì vừa như in, khiến mọi người đều phải kinh ngạc, khi Bác vừa đặt một mảnh vào thì một âm thanh vang lên, chỗ vách đá rơi mạnh xuống, lộ ra một lối đi trống khác nhau.
Từ lên tiếng:
- Anh thử đặt mảnh ngọc còn lại vào chỗ kia thử xem, biết đâu có bất ngờ.
Bác đi tới rồi đặt mảnh ngọc vào vết lõm đó,: ầm ", lại một mảng đá bị tụt xuống, lộ ra một đường đi khác nữa. Cả nhóm nhìn nhau rồi nói:
- Lại chia nhau mà hành động nữa thôi.
Mọi người gật đầu rồi lại bắt đầu chia theo nhóm để đi theo hai lối này. Bác đi tới hai vết lõm đó thử lấy lại hai mảnh ngọc, khiến Bác ngạc nhiên là lấy lại được cả hai, mà không gặp bất kỳ trắc trở nào. Thế là hai nhóm lại chia nhau để đi vào hai lối riêng biệt, nhóm của Bác thì đi vào lối bên trái, còn nhóm của ba người kia thì đi vào bên phải. Lối đi bên trái dẫn lên trên và có từng bậc thang đá được gọt đẽo cẩn thẩn nhưng lại có một vết lõm ở giữa hình cầu, đi hơn trăm bậc như vậy thì trước mặt của mọi người là một không gian khá rộng nhưng lại có một hồ nước ở giữa, đây là điều khiến Bác và mọi người lấy làm lạ. Bác đi tới cái hồ nước rồi thử lấy tay chấm nhẹ vào mặt nước. Bác đưa lên nếm thử:
- Độ tinh khiết của nước rất cao nhưng lại có chút âm hàn trong đó, tốt nhất là đừng đụng vào nó.
Bảy Ếch thì cũng nghe lời Bác, anh ta cũng bỏ qua nó, nhưng khi đi qua cái hồ nước đó thì anh ta chợt dừng lại vì thấy một vật lấm lánh và ánh lên ngọc lục bích, Bảy Ếch vội tới gần, sau một lúc lâu thì nói lớn:
- Ở dưới hồ có vật gì kìa.
Ba người kia quay lại nhìn anh ta. Bảy Ếch vội chỉ tay xuống hồ nói:
- Đó, thứ màu lục kia kìa.
Nhưng Bác và hai người kia cũng chưa nhìn thấy gì. Bác vội đi tới rồi vỗ vào vai của anh ta rồi dùng tay xoay ấn dọc từ dưới lên trên đầu rồi ấn mạnh xuống. Bảy Ếch hô lên một tiếng:
- Ây da, đau đau.
Bác khẽ đưa tay tóm lấy khoảng không trên đầu của Bảy Ếch. Bác nói:
- Là do bị tà thuật che mắt, dụ dỗ mày đó Ếch.
Nghe Bác nói vậy thì anh ta cũng hơi sờ sợ lại. Bác vỗ vai động viên nói không sao, nhưng chợt Bác dừng lại ở vai của anh ta. Bác nói:
- Lúc nãy em có tới hồ không?
- Dạ không có đâu anh.
Bác nhìn anh ta rồi nở nụ cười:
- Thật chứ?
Vừa nói xong thì bàn tay Bác đã cầm sẵn lá bùa dán vào ngực anh ta rồi ba ngón tay ấn mạnh vào đó Bác quát lớn:
- Hiện.
Vừa dứt câu xong thì Bảy Ếch ngã lăn ra đất, cả người anh ta bốc lên từng làn khói dày đặc và nằm lăn lộn bên dưới nền đá. Bác vươn tay ra rồi thò vào chỗ khói đó rồi nắm ra một thứ. Hai người kia nhìn thấy thì ngạc nhiên:
- Đó là ....
Thứ mà Bác đang nắm lấy là một vong hồn của một gã đàn ông. Bác nắm lấy hắn rồi nói:
- Em tao đâu, tao cho mày đúng năm nhịp thở để nói sự thật, có gian dối thì tự mà biết kết quả.
Bác bóp chặt lấy hắn ta, từng làn âm khí bị Bác bứt ra khỏi người hắn, đôi mắt Bác rực lên sự tàn độc và nhẫn tâm, chỉ cần hắn nói sai thì tự khắc sẽ bị Bác bóp chết. Hắn thì thào:
- Nó ở dưới hồ.
Bác nhìn lại hồ nước này rồi khóa lại pháp lực của vong hồn này rồi ném lên đất, Bác nhờ Tuệ Linh trông coi hộ hắn ta, nếu có ý đồ gì xấu thì cứ giết. Bác và ông Tường nhanh chóng nhảy xuống hồ, nước bên hồ lạnh như nước đá, lại thêm cảm giác như mũi kim châm vào người khiến Bác và ông Tường hơi khó chịu. Hồ này chỉ sâu sáu mét, nước hồ lại trong không đục, Bác và ông Tường chia nhau để tìm Bảy Ếch, hai người lặn tới đáy rồi dò tìm từng chỗ một. Khi tới gần trung tâm của hồ thì Bác mở to mắt khi nhìn thấy Bảy Ếch đang lơ lửng ở đó, Bác vội bơi tới đó. Bảy Ếch đang nhắm mắt, nhưng khuôn mặt lại có nét thoải mái dễ chịu, Bác định nâng anh ta lên thì thấy trên tay của Bảy Ếch là hai món đồ vật. Bác cầm lấy nó định vứt đi nhưng Bảy Ếch lại cầm nó chặt tới nỗi như dính vào da thịt. Ông Tường cũng đã nhìn thấy Bác và Bảy Ếch, ông ấy tới rồi định làm như Bác, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Bác và ông Tường cố gắng nâng hai bên Bảy Ếch lên, rồi cùng đưa anh ta lên trên. Lên tới bờ thì Bác đặt Bảy Ếch xuống nền đá rồi làm quá trình sơ cứu đuối nước, hai món đồ vật mà Bảy Ếch cầm trong tay là một cây đàn ngọc bích và một cái chuông. Ông Tường vẫn lấy làm lạ khi Bảy Ếch lại cầm chặt cứng hai món đó, dù đã cố sức lấy ra. Sau một hồi sơ cứu thì Bảy Ếch đã có lại nhịp thở nhưng yếu, khuôn mặt anh ta lại có dấu hiệu khó chịu, đau đớn, Bác nhận ra hồn phách của anh ta đang bị thứ gì đó nắm lấy. Tuệ Linh vội nói:
- Đưa anh ta quay lại hồ nước mau lên.
Bác nhận ra nhanh rồi đưa Bảy Ếch trở lại hồ, nửa người ở lại trên bờ, lúc này Bảy Ếch đã dịu lại trên cơ mặt, lửa tam muội cũng không chập chờn như lúc nãy. Bác đứng dậy nhìn hai món đồ đó rồi quay sang nói với Tuệ Linh:
- Cô thử xem, đó là hai thứ gì.
Tuệ Linh nhìn kỹ hai thứ đó, cây đàn ngọc bích kia được làm từ ngọc bích và cái chuông kia thì được làm từ một loại đồng, nhưng khi Tuệ Linh cầm chúng lại cảm nhận được một cảm giác như bị thôi miên, đầu cô vang lên những âm thanh hớp hồn người nghe. Bác đứng gần đó cũng nghe thấy được thứ âm thanh này, Tuệ Linh đứng dậy nói:
- Ông đã bao giờ nghe qua truyền thuyết về hai con yêu quái là Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung chưa?
Bác nghe cô ấy nói vậy thì gật đầu:
- Tôi từng nghe qua hai con yêu quái này.
Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung là hai yêu quái bị giam cầm trong lòng đất hai trăm năm được ghi chép lại trong Bài Kí Một Giấc Mộng của vua Lê Thánh Tông.
Thời Lý Cao Tông, vua cho chế nhạc. Đặt tên đàn là Ngọc Tỳ Ba, đặt tên chuông là Kim Chung. Đến thời Lý Huệ Tông, nhạc cụ bị tôn thất nhà Trần trộm khỏi hoàng cung, chôn tại bờ hồ Trúc Bạch, bên trên trồng một cây anh đào.
Đến thời vua Lê Thánh Tông, Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung hiện vào giấc mơ của vua, vua cho đào lên. Về sau thì chúng lại bị các pháp sư phong ấn phải ở mãi trong chính yêu thân của chúng. Ông Tường nghe xong thì nói:
- Có cách nào để thẳng Bảy Ếch tỉnh lại không Cổ.
Bác suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Giện tại Bảy Ếch đang bị chính hai yêu quái là Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung hớp hồn, dụ dỗ vào thế giới mộng mị của chúng. Muốn cho nó tỉnh lại thì phải đánh thức nó dậy, nhưng ngoại lực chắc không được. Chỉ còn cách là vào chính nơi mà hồn phách của Bảy Ếch đang bị giữ lại rồi đánh thức nó dậy.
Nói rồi bác ngồi xuống rồi đặt tay đưa lên mi tâm của Bảy Ếch rồi khẽ phun ra một luồng pháp lực của bản thân lên đó rồi Bác từ từ nhắm mắt lại. Bác đang dùng vu thuật đưa hồn phách của mình vào trong tâm trí và cả hồn phách của Bảy Ếch, nơi này quá nguy hiểm bởi nếu Bác bị giết trong đó thì đồng nghĩa với cái chết. Tuệ Linh ở gần bên Bác hộ pháp để tránh có tà vật đánh lén gây hư hại cho thân xác của Bác.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 36 |