Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 43
Người đàn ông đó bỗng mở mắt rồi đứng dậy, hắn ta vươn vai rồi nhấc chân đi khỏi chỗ nằm. Cả người hắn ta như một khối sắt thép nung chảy rồi đặc nguội lại. Ông ta nhìn lên trời, Bác và Bảy Ếch vội ẩn mình vào trong, cả hai cố gắng không cho hắn phát hiện ra. Người đàn ông đó nhìn lên chỗ vách đá rồi bỏ đi, hắn ta đi về khu rừng rồi biến mất. Bác và Bảy Ếch dừng lại thêm một lát nữa mới dám đi ra khỏi chỗ nấp, Bảy Ếch nhìn Bác nói:
- Hắn ta là cái thứ gì vậy anh?
Bác trầm ngâm rồi nói:
- Anh cũng không rõ, nhưng hắn ta có tu vi cao hơn anh nhiều lần.
- Vậy thì mình mau đi khỏi đây, lỡ bị tóm thì...
Bác gật đầu đồng ý với ý kiến của Bảy Ếch, hai người định rời khỏi chỗ này thì bên kia rừng phát ra âm thanh lớn, như tiếng của hai con mãnh thú va vào rồi cắn xé lẫn nhau. Bác và Bảy Ếch nhìn về phía đó, từng làn máu bắn thẳng lên trời như mạch nước bị vỡ. Bác nói:
- Đi nhanh.
Bác biết mọi chuyện ở đây mình chưa rõ thì vẫn nên tránh xa những việc như thế này, nhưng khi cả hai mới đi được một trăm mét thì âm thanh gào rú bên kia đã im bặt. Từ bên đó một cái bóng đen bay vụt tới, nó rơi nhanh xuống dưới rồi:" BỊCH" Đó là một xác của một con trăn lớn, thân nó to như hai cái cột đình ghép lại, đầu của nó đã bị cắn nát, thân thể vẫn còn cử động được, điều làm Bác phải nhăn mày lại vì con rắn này là một yêu tinh lâu năm, yêu khí từ người nó dày đặc, những hoa văn trên người nó đủ để chứng minh nó đã sống ngót nghét hơn năm trăm năm. Một con xà tinh cứ như vậy cứ bị giết chết quá thảm khốc như vậy thì kẻ giết nó còn đáng sợ đến dường nào. Từ bên trong khu rừng, một cái bóng dài bước ra, hai người Bác và Bảy Ếch nhìn thấy nó thì đều vội ẩn người đi vào chỗ nấp, bởi thứ đó là một con Giao Long lớn, toàn thân là vảy như thép nguội, đầu có hai sừng nhưng một bên đã bị gãy, toàn thân nó là máu của xà tinh, Giao Long đi tới gần xác của xà tinh, nó đưa miệng xuống rồi bắt đầu cắn xé, ăn thịt con xà tinh kia. Bác đưa tay ra làm giấu để Bảy Ếch im lặng, rồi ra hiệu đi về hướng bên kia trong âm thầm, nhưng khi cả hai mới bước đi một vài bước thì bên dưới lại phát ra âm thanh của con Giao Long kia, đó là âm thanh của người đàn ông ồ ồ:
- Đừng như chuột nhắt nữa, ra mặt đi.
Bác và Bảy Ếch nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ cả hai đã bị phát hiện rồi sao. Tiếng của người đó lại vang lên tiếp:
- Nếu không ra thì ta sẽ phá nát chỗ nấp của ngươi, ra đây mau lên.
Hai người đứng phía trên nhìn nhau rồi trong thoáng chốc. Bác ra ý khi anh đếm tới ba thì cả hai cùng chạy. Bác đưa ngón tay thứ nhất,rồi thứ hai, cuối cùng là thứ ba thì một âm thanh nữa vang lên:
- Ông đừng có hung dữ, ta chỉ nhìn ông ăn, không có ý gì đâu
Từ trên đỉnh núi, một bóng người hạ xuống lơ lửng, hắn ta mặc đồ màu trắng bạc phết, cũ sờn đi nhiều. Gã nhìn con Giao Long:
- Cứ ăn đi, ta không giành với ông đâu.
Con Giao Long há miệng rồi nuốt trọn thân xác xà tinh kia vào người như người thường nuốt một cọng bún, ngay sau đó con Giao Long hóa lại nhân hình là người đàn ông kia:
- Bạch Kê, ngươi muốn gì?
Người mặc đồ trắng kia nói:
- Ta chỉ muốn nói là ta sắp thoát ra khỏi đây. Các tín đồ tôn thờ ta đã lấy đủ tế phẩm, chỉ chờ ngày linh kê hạ xuống thì lúc đó ta sẽ được đưa khỏi đây, nhập xác của tế phẩm, rồi khi đó ta lại thong dong ngoài kia thôi.
Người đàn ông bật cười:
- Hahaha, Bạch Kê Tinh ngươi là cái gai trong mắt của Kim Quy, Kim Quy vẫn còn ngoài đó thì ngươi vẫn còn mối lo. Nếu bị hắn bắt được thì kết quả của ngươi rất khó đoán, không chừng bị hắn đem về vặt lông lần nữa, haha
- Oa, ông nghĩ Giao Long tộc ngoài kia có cứu ông không, hay là để ông chết trong này?.
Người đàn ông nghiêm mặt rồi nói:
- Là ta tự vào đây, vào đây chịu phạt, khi nào hết thời hạn sẽ có người tới cứu ra.
- Lý Phục Đế đó ư, ông ta mặc dù bí ẩn lại có thần thông vượt khỏi ngưỡng hiểu biết của chúng thần nhưng liệu có dám tới đây không. Nơi này cũng có rất nhiều kẻ bị ông ta ném vào đây. Voi bị đàn kiến bâu vào cũng chết. Nói đến đây thôi, giờ ta phải đi nhận tín ngưỡng lực của đám tín đồ kia nữa, hahaha
Bác nghe xong thì liền xâu chuỗi các thông tin mà họ nói với nhau lại, sau một hồi bác giật mình, mở to mắt nhìn khắp nơi, Bảy Ếch hỏi nhỏ Bác có chuyện gì sao. Bác chỉ giải thích, đây không phải là cảnh mộng mị thông thường, cũng không phải là nơi mà hai con yêu quái Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung tạo ra để bắt hồn phách người thường, mà đây là một không gian dùng để giam cầm, nói chính xác hơn là một nhà ngục tự nhiên. Bác đã từng nghe tới nơi như thế này nhưng vẫn chưa gặp hay vào, trong các cổ kinh của Phật Giáo, hoặc các cuốn sách cổ của vu thuật cũng nhắc tới, các yêu ma quỷ quái có tu vi vượt quá kiểm soát của cõi âm hoặc gây tội nghiệt quá lớn làm cho trời đất căm phẫn thì đều bị tống vào đây hết, nơi này để chúng tự sinh tự giết lẫn nhau, muốn rời khỏi đây thì là điều không thể, nhưng vẫn có các khe hở nhỏ mà muốn đưa người ra thì cái giá phải trả rất đắt và cực kỳ lớn: huyết tế sinh mạng, dùng chính mạng sống của pháp sư hoặc các đạo đạn để hiến tế, các nghi thức này đều bị trời đất ghi lại rồi chờ ngày bị thiên phạt tính sổ. Những người thực hiện đều xác định là phải đối mặt với điều gì, nhưng vẫn có kẻ mờ quáng, cuồng tín làm theo. Bảy Ếch hỏi Bác về gã mặc đồ trắng khi nãy, thì Bác cũng đoán ra được khi người đàn ông Oa kia gọi hắn là Bạch Kê Tinh. Đó là một yêu tinh xuất hiện sau thời của Tam Hung: Mộc Tinh, Ngư Tinh, Hồ Tinh. Khi An dương vương xây thành Cổ Loa thì không cách nào xây được thành, thì được sứ thanh giang là Kim Quy đến giúp sức. Nơi xây thành là Việt thường có chôn các nhạc cụ và những vua thời trước, lại có con gà trống trắng sống hơn ngàn năm dẫn chúng tới quấy phá. Sau đó nhờ có Kim Quy mới diệt được Bạch Kê Tinh nhưng không hiểu vì sao mà hắn ta vẫn sống và bị nhốt trong này. Bảy Ếch lại hỏi về người đàn ông kia, TBác lắc đầu chỉ giải đáp. Hắn ta là Giao Long, nguyên hình lại có nhiều dị hình như sừng gãy, các vết sẹo dày đặc trên người, chứng tỏ hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến, pháp lực chắc chắn vượt xa Bác nhưng vì sao lại bị giam trong đây thì Bác cũng không hiểu rõ. Người đàn ông tên Oa đó nhìn thấy Bạch Kê Tinh đã bỏ đi thì hắn ta mới ngồi xuống rồi lại lăn ra ngủ tiếp, hai người Bác và Bảy Ếch chờ hắn ta ngủ say thì mới rục rịch đi ra bên ngoài. Nhưng khi mới bước chân khỏi ngọn núi này thì hai luồng yêu khí và yêu âm vụt tới đánh thẳng vào người của Bác. Bác liền đưa tay tạo thành mật ấn đỡ lấy, một bàn tay vàng đậm hiện ra nhưng cũng chỉ đủ chắn lấy người Bác và Bảy Ếch. Bác khẽ trầm giọng:
- Phá pháp.
Bàn tay vàng đó bóp nát rồi nổ tung với hai luồng yêu pháp kia, từ ở phía sau và trước là hai con yêu tinh Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung, bọn chúng bẻ thành gọng kìm chặn hết lối thoát, chúng nhìn Bác cười:
- Tôi biết thế nào anh cũng ra đây, nên đã chờ sẵn ở đây.
Vừa dứt lời từ tay ả ta xuất hiện những sợi tơ mỏng rồi vung lên, chúng như những luồng sóng gợn rồi hướng về người Bác, Bác vội kéo Bảy Ếch chạy tránh khỏi những sợi dây tơ này. Nhưng chúng lại va vào nhau rồi cùng phát ra âm thanh khiến hai người như bị vô số các mũi kim châm vào tai. Bác đưa tay lên đọc kinh phật:
- Om dà ma rá - da dà tù mê dà - dà ni tú rê nà - dù tà dà dà ta dú - nê rà dà chê dà - dà chê dá - ta nê rà ma dá hum - hum pê pê sô Hà
Đồng thời khắp người Bác cũng hiện lên một pháp thân có tám đầu và vô vàn các bàn tay, mỗi tay là một món vũ khí đáng sợ, pháp thân cũng có chân tương xứng với tay, xung quanh Bác là các hình ảnh của các vong hồn đang kinh hãi, Đây là pháp thân của bác – Hàng Phục Dạ Ma một hóa thân phẫn nộ của Văn Thù Bồ Tát – Bồ Tát của trí tuệ. Pháp thần này khác hoàn toàn với pháp tướng Vu Tổ mà Bác hay dùng. Bác vẫn luôn ẩn dấu thứ này. Cổ Đà tu thành pháp thân Bất Động Minh Vương là sau khi gặp được Đức Đạt Lai Lạt Ma. Còn đây là pháp thân của Bác khi trải qua những lần đứng bên bờ vực cái chết, ngộ ra được. Theo như truyền thuyết của Mật Tông thì Hàng Phục Dạ Ma là hoá thân phức tạp và phẫn nộ khủng khiếp nhất trong tất cả các hoá thân phẫn nộ của Phật Giáo. Ở hoá thân này, Văn Thù Sư Lợi đã hàng phục được thần chết Yama, khi mà Yama đang trong cơn khát máu điên cuồng trả thù giết hại dân Tây Tạng. Theo truyền thuyết, trong đại định, Văn Thù Sư Lợi đi khắp tất các nơi trong địa ngục để tìm kiếm Yama. Cuối cùng ngài đã tìm ra được nơi trú ngụ của Yama và các thuộc hạ của mình đó là một thành phố sắt ở địa ngục. Yama lúc này mang hình dáng thân người đầu trâu nước. Để điều phục Yama, Văn Thù Sư Lợi sử dụng hình dạng như vậy, nhưng thêm vào đó tám đầu và nhân lên nhiều tay, mỗi cánh tay đều cầm những thứ vũ khí đáng sợ. Và hơn thế nữa từ trong thân ngài mọc ra thêm một số lượng chân tương ứng, xung quanh ngài là một số lượng lớn những chúng sanh đang kinh hãi. Để đối đầu với cái chết, ngài hiện thân như chính bản thân của thần chết được nhân lên nhiều lần. Thần chết Yama thấy được bản thân nhưng sự khủng khiếp lại gấp nhiều nhiều lần. Lúc này thần chết Yama gặp phải tình cảnh đúng nghĩa là "sợ muốn chết". Bác được các nhà sư ở Tây Tạng truyền dạy và trải qua nhiều cuộc sinh tử biến cố thì Bác mới tu thành. Bác đứng nhìn hai yêu quái kia với ánh mắt đầy phẫn nộ khiến chúng sợ đứng yên tại chỗ, Bác khẽ đưa bàn tay lên, đồng loạt vô số các cánh tay kia đưa lên vũ khí, chúng đưa từ từ rồi đổ mạnh xuống hai con yêu quái kia.:
- Hum Hum phat phat svaha
Những chữ Vạn và phạn tự dần xuất hiện ra, khiến cho Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung hoảng hồn:
- Là pháp thân Hàn Phục Dạ Ma, chạy mau.
Nhưng đã muộn, hàng loạt các cánh tay đã đập mạnh xuống người của hai con yêu tinh, chúng biến ra hai món đồ là Đàn Tỳ Bà và chuông để đỡ lấy, yêu khí toát ra dữ dội nhưng vẫn bị Bác đè mạnh xuống, chấn cho vỡ nát. Bác chắp tay nói:
- Ta không giết các ngươi, đi đi.
Đăng bởi | Haisekaisa |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 48 |