Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 42

Tiểu thuyết gốc · 2542 chữ

Ngay lúc này, linh hồn của Bác đang đi trong một vòng xoáy dẫn tới thẳng phía trước là một hố sáng, nơi mà Bảy Ếch bị chính hai con yêu quái kia dụ dỗ, mê hoặc giam trong đó. Bác đi ra khỏi vòng xoáy thì nhận ra đây là nơi mà mọi thứ đều là vật chất, những núi vàng ở khắp mọi nơi, châu báu ngọc ngà nằm san sát, vươn vải ra nền đất, tất cả mọi thứ đều là đồ quý hiếm, những cành cây cũng được làm từ san hồ, lá vàng cành bạc, trái là ngọc quý.

Bác lắc đầu thầm nói:

- Haizz, phải về dạy lại cho nó để kìm hãm ý muốn tham lam vô đáy này lại.

Bác đi tiếp thì nghe thấy tiếng nhạc đâu đó đang vang vọng xung quang, khiến cho Bác dừng lại nghe rồi dừng lại. Bác đi tới gần nơi tiếng nhạc phát ra, chỗ đó là một ngôi nhà cao rộng, khang trang như của giới thượng lưu, cổng có ghi:" ẾCH ĐẠI GIA ". Đứng từ cổng là những người ra vào tấp nập, Bác cũng đi vào trong đó để xem có gì không. Bên trong là không gian xa hoa, phú quý, những món đồ nội thất sang trọng được bày biện khắp nơi, những người ăn mặc quý phái, lịch lãm lui tới cười nói với nhau rồi những bàn tiệc với sơn hào hải vị, mỹ tửu trên đó. Bác lắc đầu đi qua và đi vào bên trong sâu hơn, đây là một sảnh mà ngồi ở trên cùng là Bảy Ếch với vợ anh ta đang ngồi ăn uống, ném những tờ tiền như giấy ra khắp nơi, những người hầu ai nấy đều thanh tú đứng cạnh hầu hạ hai vợ chồng anh ta, những đứa con Bảy Ếch thì quần áo đều là thứ đắt nhất, trên tay chân là các món trang sức quý giá.

Bác hít hơi thở:

- Khi giàu có cũng nhớ tới người vợ, con thơ, coi như Bảy Ếch là đứa khiến mình yên tâm về sau.

Bác đi vào thì Bảy Ếch nhìn thấy Bác, anh ta nói:

- Ô kìa, anh cũng vào đây sao. mau lại đây, anh xem giờ em cũng giàu có rồi này.

Bác ngồi xuống rồi lắc đầu cười:

- Mày biết đây là ảo đúng không? Sao mày lại cố chấp mãi trong cái suy nghĩ mộng mị này. Mày xem vợ con mày trong này có đúng là họ không, hay ở thực tại đang đói khổ, lo từng miếng ăn một.

Nghe Bác nói vậy, Bảy Ếch thoáng chốc dừng lại suy nghĩ rồi quay sang nhìn người vợ của mình đang cười nói, ăn những món ăn ngon, đám con thơ mặc đồ đẹp chạy nghịch khắp nơi, anh ta thấy Bác nói có phần đúng, anh ta nói:

- Em nửa muốn ở nửa muốn xa nơi này anh Cổ.

Bác nói:

- Mày dứt khoát đi Ếch, nếu không được thì để anh làm cho.

Vừa nói tới đây thì cả nơi này đều dừng lại như bị đóng băng lại, những con người đứng xung quanh bỗng chốc thay đổi nét mặt trở nên lạnh tanh, đôi mắt sâu hoắc. Bác nhíu mày nhìn xung quanh rồi nói:

- Đã tới thì cũng nên xuất hiện đi. Tính chơi trốn tìm đến bao giờ nữa.

Ở giữa không gian từ từ hiện lên hai người con gái trẻ đẹp, một người mặc y phục xanh, dáng người mềm mại, khuôn mặt phải khiến ai cũng phải đắm chìm trong đó, người còn lại mặc y phục vàng kim, dáng đi thướt tha, nhan sắc chim sa cá lặn. Bác cũng công nhận hai người này đều là mỹ nữ trong mỹ nữ. Bác cũng thưởng thức vẻ đẹp của họ gật đầu:

- Nhan sắc tốt. Khó kiếm.

Một người lên tiếng:

- Xin tự giới thiệu ta là Ngọc Tỳ Bà, còn đây là em ta Kim Chung. Đã là khách tới thì không trà cũng rượu.

Vừa nói xong, trước mặt cô ta là một bàn rượu hiện lên, nhưng Bác lại nói:

- Không cần, tao đến chỉ để dẫn đứa em lạc vào đây đi ra. Cảm ơn hai cô đã cho nó thỏa mãn mong ước bấy lâu cũng như tình khoản đãi ta.

Nói rồi Bác nắm lấy vai của Bảy Ếch định kéo đi thì một luồng yêu khí bay tới vụt vào người của Bác, Bác đẩy mạnh Bảy Ếch ra phía sau rồi đưa tay lên kết ấn rồi đưa lên trước, một lớp kết giới xuất hiện chặn lại. Hai cô gái kia nhìn Bác nở nụ cười:

- Pháp lực cũng khá đó, nhưng muốn thoát khỏi nơi này ư. Mơ đi, ngoan ngoãn ở lại

Bác nói Bảy Ếch đi sát vào Bác, hiện tại Bác và anh ta đang ở dạng linh hồn nên cần phải cẩn thận thân xác có thể bị thương nhưng nếu để linh hồn có sứt mẻ thì hậu quả rất khó lường. Bác đưa tay về phía trước, rồi định đưa tay vào túi lấy pháp khí thì quên mất điều này. Hai cô gái kia nhìn Bác cười mỉa mai:

- Không có pháp khí thì để tôi xem sức chịu đựng của anh tới đâu.

Bác nhìn hai cô gái kia với ánh mắt khiêu khích, Bác đưa tay về phía trước rồi bắt pháp ấn đẩy về phía Ngọc Tỳ Bà, cô ta đưa tay lên làm động tác gẩy đàn, từ người cô ta những luồng âm lực vang ra, chúng nhiều như những làn sóng biển, lớp này chưa hết lớp khác đã ập đến. Pháp ấn của Bác cũng bị triệt tiêu đi, nhận thấy cảnh đó Bác nói với Bảy Ếch khi nào anh nói chạy thì hãy chạy thật nhanh. Bác dang hai cánh ta ra hai bên rồi từ từ đưa ngược chiều, một lên một xuống, hai yêu quái kia cũng thi triển yêu pháp của mình. Chúng đưa từng làn yêu âm tới bên người Bác, chúng như muốn phá hủy hồn phách của Bác, những luồng âm lực kèm theo yêu lực càng khiến uy lực tăng lên gấp bội lần. Bác dừng lại rồi thản nhiên nhìn về phía hai con yêu quái kia rồi đồng loạt lật bàn tay ra, hai vu tự từ đó hiện ra vụt tới hướng yêu pháp. Từng thứ va chạm vào nhau rồi cùng triệt tiêu lẫn nhau. Bác thừa cơ đưa bàn tay trái lên rồi hét lớn:

- Vu Hãn Cổ Thân, hiện lên.

Khắp người Bác dần dần biến dị, từng con mắt và miệng, lưỡi xuất hiện khắp người của Bác, các cánh tay đỏ đen cũng chui ra khỏi người, chúng như đung đưa trong gió, các luồng sát nghiệp của Bác được tỏa ra khắp xung quanh khiến hai cô gái kia cũng phải nhăn mặt:

- Tên này điên mất rồi, sát nghiệp lớn vậy mà vẫn chưa chịu buông.

Bác nhìn hai cô gái kia rồi nói:

- Thâu Hồn.

Nói xong Bác đưa tay lên phía trước mặt, hai bàn tay chuyển động theo quỹ đạo nửa vòng số tám rồi ngược lại, hai bàn tay mỗi khi dừng lại đều xoay xoay cổ tay cho đều, các ngón tay cũng theo một quy luật nhất định. Hai cô gái kia bị Bác dùng thuật thâu hồn quá bất ngờ, bên dưới chân cả hai bị một lực lượng vô hình cố định, khắp người không thể làm gì được ngoài đứng yên, từ người của Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung dần bị kéo ra từng lớp hồn phách của mình, chúng đi về phía của Bác rồi bị Bác thâu lấy vào hai tay, cứ thế đến khi cả hai yêu quái bị Bác thu lấy đủ hồn phách thì dừng lại. Bác khẽ thở ra những hơi thở mệt nhọc. Bảy Ếch chạy lại:

- Sao anh có chiêu hay vậy, đứng một chỗ cũng bắt được hồn phách yêu quái.

Bác lắc đầu, giải thích đây là một dạng pháp thuật trong vu thuật, chỉ khi tu luyện tới vu hãn mới dùng được, người thi triển và người bị dính đều bị động trong suốt thời gian pháp thuật diễn ra, như vậy quá nguy hiểm, nếu như có bên thứ ba lao vào, vu hãn như Bác dùng thâu hồn cũng phải hao tốn rất nhiều mới thi triển ra được. Nhưng đúng lúc này bên kia, hai con yêu quái lại cười vang lên:

- Đáng sợ thật đáng sợ, nếu không phải chúng ta có vô số linh hồn bị giam trong đây dùng để thế mạng thì chắc chắn một chiêu khi nãy đủ giết hai ta rồi, hahha.

Bác đưa bàn tay lên thì thấy một đám hồn phách của vô số người khác đang kêu gào đòi Bác thả ra để tận hưởng khoái lạc, sung sướng. Bác cầm lấy chúng rồi bỏ vào miệng, chúng nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi mà rú lên sợ hãi. Nhưng muộn mất rồi, Bác nuốt chúng vào người. Hai con yêu quái kia nhìn Bác:

- Thì ra anh là tà tu, hay là bắt tay với chúng ta đi.

Bác nói:

- Ta không tính là tà cũng không phải chính.

Hai con yêu tinh kia nghe vậy thì ha hả cười lớn, chúng có thể vờn hoặc nhây nhưa với Bác, dù Bác có giết chúng thì lại có hồn phách thế mạng, Bác thì chỉ có một mình nên phần thắng quá ít. Bác cũng nhận ra hai con yêu quái này đã xuất hiện từ thời đại nhà Lý, chừng ấy năm đủ để Bác dè chừng tu vi của chúng. Bác vẫn chưa thăm dò hết nông sâu của đối phương thì vẫn cẩn thận hơn. Bác cũng hiểu hai con yêu quái này đang vờn Bác, mặc dù biết nhưng Bác vẫn có cách đối phó chúng. Bác đứng lại rồi nói lớn:

- Chạy.

Vừa lúc đó, Bác khẽ vung tay ra, từ tay bác xuất hiện những đóm sáng như sương đen, chúng bị Bác đẩy về phía của hai yêu quái kia. 8ác nói:

- Vu độc không những có trong cơ thể mà còn ở trong linh hồn.

Hai con yêu quái kia đưa tay nắm lấy những người ở xung quanh đưa lên đỡ lấy vu độc, chúng nhanh chóng bị ăn mòn rồi tan biến mất. Bác thừa cơ dùng Mật Tông chú rồi khởi lên vạn ấn, một chữ Vạn hiện lên từ từ rồi được Bác đẩy về hướng của hai con yêu quái kia. Bác xách lấy Bảy Ếch rồi bỏ chạy về một hướng khác, vạn ấn của Bác bị yêu pháp của Ngọc Tỳ Bà đánh vỡ, cô ta nhìn Bác rồi cười:

- Trẻ như vậy mà đã có nhiều bản lĩnh như vậy, ăn nó thì chúng ta càng tiến thêm bước dài.

Hai yêu quái nhìn nhau rồi cùng truy đuổi theo Bác và Bảy Ếch, lúc này Bác và Bảy Ếch đang bỏ chạy, cả hai không muốn bị hai con yêu quái kia bắt lại, nhưng phía sau là tiếng cười lanh lảnh của hai tên đó. Bác dần thấy âm thanh từ phía sau đang khuấy đảo pháp lực trong người của mình, càng làm vết thương của Bác không thể cầm cự. Chợt Bác nhìn thấy phía trước là hàng loạt các những ngọn núi cao chót vót, hết đường Bác và Bảy Ếch cùng rẽ vào đó, hai yêu quái Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung nhìn thấy vậy thì dừng lại:

- Bọn chúng chui vào cái ổ đó rồi, tính sao bây giờ?

- Chúng ta không nên đụng vào thứ bên trong đó, cứ chờ ở bên ngoài biết đâu bọn chúng bị thứ đó đánh lại chạy ra ngoài.

Bác và Bảy Ếch đi vào ngọn núi này, cảnh vật vẫn y như bên ngoài nhưng có điều ko hề có một động vật hay bóng người lui tới. Bác ngồi xuống rồi khôi phục, vết thương đã được Bác cầm cố lại nhưng vẫn có nguy cơ bị vỡ khi Bác dùng quá sức mình. Bác lặng lẽ nhìn xung quanh rồi nói:

- Ếch, mày cũng nghỉ chút đi, rồi hai anh em mình tìm cách rời khỏi đây.

Bảy Ếch ngồi xuống cạnh Bác, lúc này Bác mới nói chuyện tại sao lại bị kéo vào nơi này. Bảy Ếch kể lại khi đi ngang qua hồ thì bị một âm thanh rất hay dụ mình tới gần hồ, thì thấy dưới mép hồ có đồ quý nên định thò tay xuống thì bị một bàn tay khác nắm kéo xuống. Lúc tỉnh dậy thì thấy đã ở trong nơi này, ban đầu có thể chạy thoát nhưng bị cám dỗ bởi đống vật chất kia giữ lại nên đánh mất thời cơ chạy thoát. Bác hỏi thêm vài điều nữa rồi mới lắc đầu.

- Vậy là rõ, chúng dụ dỗ rồi lại cho cơ hội để thoát là ràng buộc mày với nơi này. Lần sau nếu có chuyện này thì hãy cố nén lòng tham lại, hiểu không?

- Em biết rồi anh.

Đúng lúc này, bên tai của hai người vang lên âm thanh rống như sấm của một thứ gì đó khiến xung quanh chấn động run lên, âm thanh đó như tiếng ngáy dài lại như giống như tiếng của một loài thú nào đó. Sau một lúc thì âm thanh đó nhỏ lại nhưng vẫn khiến cho Bác và Bảy Ếch phải choáng váng vì nó. Hai người tò mò rồi quyết định đi theo để xem xem là thứ gì. Qua một vách đá, thì thứ bên dưới đó hiện lên trong tầm mắt của Bác và Bảy Ếch. Đó là một người đàn ông bụng tròn và to, đầu đầy râu ria, đang nằm ngủ ngáy. Nhưng khiến Bác và Bảy Ếch phải sừng người vì da của ông ta là lớp vảy của Giao Long mà Bác từng giao đấu với Hoàng, ông ta nằm bên dưới khẽ dùng tay vỗ vỗ lên bụng, âm thanh to như sấm lại mang tính âm của trống vang lên khiến hai người đứng bên trên càng hoang mang không biết ông ta là thứ gì. Nhưng có một điều khiến Bác nhầm lẫn ngay từ lúc mới đi vào nơi này. Đây không phải là nơi mà hai yêu quái Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung tạo ra mà đây là thế giới ngầm trong cõi hư vô, nơi này là nhà ngục vừa là nơi các thành phần nguy hiểm bị giam cầm ở đây. Có yêu ma quỷ quái, tà tu, quái thú, thú nhân,......tất cả đều bị giam cầm ở đây. Vô tình chung Bác cũng đang bị giam trong nơi này, Bác đi vào nó là do bị Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung dẫn dụ vào đây, chúng có thể đưa người vào nhưng không thể đưa người ra.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.