Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 45

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Trải qua một giấc ngủ sâu mà đã lâu Bác chưa trải qua. Khẽ mở mắt thì thấy Bảy Ếch đang ngồi gần Bác, anh ta cũng gật gù ngủ, Bác ngồi dậy thì Bảy Ếch giật mình nói:

- Anh tỉnh rồi, may quá.

Bác nhìn xung quanh rồi nói:

- Người đàn ông đó đâu rồi Ếch?

Anh ta định đáp thì người đàn ông tên Oa bước vào, ông ta tới gần Bác rồi nói:

- Đã ổn hơn, có thể rời khỏi đây được. Nơi này là nơi các ngươi không nên đến, về đi.

Bác và Bảy Ếch định nói thì ông ta lên tiếng:

- Để ta đưa các ngươi ra, đi theo ra

Ông ta quay lưng đi trước, Bác và Bảy Ếch cũng đứng lên đi theo sau ông ta. Người đàn ông này dẫn Bác và Bảy Ếch băng qua khu rừng, nơi này đầy các loại thảo dược và cổ thụ quý hiếm, chỉ thấy được trong sách cổ, ghi chép, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được các bóng đen của các yêu thú đồ sộ di chuyển cách đó không xa, nhưng khi người đàn ông này tỏa ra khí tức thì làm chúng sợ hãi mà tránh xa khỏi. Sau hơn một giờ đi bộ thì cả ba tới được một thác nước lớn, người đàn ông tên Oa đưa tay rồi khẽ thả một luồng pháp lực vào trong nước, hai tay của ông ta biến ảo kết ấn pháp, Bác nhìn thấy nhưng tốc độ của ông ta quá nhanh và các ấn pháp này Bác vẫn chưa gặp qua. Từ trong thác nước, một vòng xoáy dần cuộn lại rồi hiện ra, xung quanh nó là hàng loạt các chú văn đang lơ lửng luân biến liên tục, ông ta nói:

- Đi vào đó là có thể về lại trần gian, nhanh lên, nó không duy trì được lâu đâu.

Bác nhìn người đàn ông nói:

- Tại sao lại cứu và giúp đỡ hai anh em chúng tôi?

Oa đáp:

- Đừng nhiều lời, đi mau lên.

Bác và Bảy Ếch lắc đầu rồi đi vào vòng xoáy đó, nó từ từ khép lại rồi biến mất, cả dòng thác trở lại bình thường như lúc trước. Oa nhìn về dòng thác một hồi lâu rồi quay người bỏ đi, nhưng khi Oa đi khỏi thì Bạch Kê Tinh lại xuất hiện, hắn ta ngước nhìn dòng thác rồi nở nụ cười bí hiểm rồi biến mất. Ở tại Việt Nam, sâu trong rừng một tế đàn lớn được đắp bằng đất, xung quanh là mười cây cột lớn, trên đó đang treo những loài động vật sống, chúng vẫn chưa bị giết chết. Ở trung tâm tế đàn là một cái quan tài rỗng ruột không có thứ gì bên trong cả mà trước nó là tượng của một con gà trống màu trắng, từ phía xa xa những người mặc đồ có phần quái dị, họ choàng khắp thân là một tấm áo màu trắng có chấm đỏ ở giữa, tay có xăm hình một con gà trống nhưng khuôn mặt lại là người. Một tên nhìn lên quan tài rồi ấm ức nói:

- Vật tế chạy rồi, đã cho người bắt nó lại chưa hả?

Những người phía sau nhìn nhau rồi nói lại:

- Nó đã chạy về phía miền Trung, chắc là theo xe chở nông sản trốn lên đó. Nhưng ngài yên tâm, chúng tôi đã cho người đuổi theo rồi.

Người đàn ông đứng đầu quay lại, âm trầm nói:

- Năm sau là ngày Bạch Kê hạ phàm, lúc đó là thời điểm chín để chúng ta thực hiện nghi thức hiến tế gọi Bạch Kê Tinh trở lại trần gian, từ đây tới thời điểm đó có nhiều việc cần chuẩn bị, các ngươi đừng lơ la, xốc lại đám thuộc hạ làm việc cho chu đáo. Nghe chưa hả?

Quay trở lại với Bác và Bảy Ếch, thân xác của hai người đang được Tuệ Linh và ông Tường bảo vệ, ông Tường đi tới gần Bác rồi nói với Tuệ Linh:

- Liệu có chuyện gì bất trắc không Linh?

Tuệ Linh đáp:

- Cháu nghĩ là không, vì hai Cổ là người làm gì cũng cẩn thận, bản lĩnh cũng không thấp, cháu nghĩ mình vẫn chờ họ thôi. Bây giờ mà cháu vào trong đó nốt lỡ như có tà vật hay yêu tinh xuất hiện thì bác lấy gì đối phó với chúng?

Ông Tường gật đầu, bỗng thân xác của Bác và Bảy Ếch khẽ nhúc nhích, Bác mở mắt ra rồi ngồi dậy, Bảy Ếch thì hơi choáng váng, anh ta khẽ nói:

- Đau đầu quá, - rồi nhìn xung quanh nhận ra đã về tới nơi này thì mừng rỡ nói tiếp – vậy là về tới trần gian, hahaha

Anh ta đưa tay sờ chân tay, nắn mặt của bản thân rồi vui mừng quay sang Bác. Bác lúc này đã tỉnh hẳn, Tuệ Linh và ông Tường vội hỏi han xem họ có chuyện gì xảy ra. Bảy Ếch liền kể hết mọi chuyện cho hai người nghe, kể xong anh ta quay lại nhìn hai món đồ là Ngọc Tỳ Bà và Kim Chung kia. anh ta nghiến răng chửi:

- Hai cái thứ chết bầm này, hại ông xém toi, để tao đập nát ra

Nhưng Bác vội can lại:

- Đừng đập chúng, lỡ chẳng may chúng bị vỡ giải thoát cả hai con yêu quái bị nhốt trong nơi đó ra thì sao. Cứ để cho anh.

Bác cầm lấy hai món đồ đó rồi lấy tay chích máu rồi vẽ cấm phong lên đó, niêm phong hoàn toàn lại hai món đồ đó lại. Bác đưa tay dùng máu vẽ hình của một con mắt, tròng là một văn tự cổ, hai bên là hai dòng vu chú. Bác cẩn thận lấy thêm một cuộn chỉ tím quấn lại nhiều vòng rồi lấy dùng lá phù nghiệp hỏa bọc chúng lại bên trong. Xong xuôi Bác và mọi người lại đi tiếp lên phía trên. Bên trên là những một cầu thang dẫn dài về phía sau núi, ăn sâu vào tận bên trong, cả nhóm đi theo nó thì tới được một cánh cổng mà một bên đã bị phá hỏng và gần như không còn gì sót lại. Bác đi tới gần rồi đưa tay lên sờ vào đó thì cảm nhận được từng làn hơi mát lạnh lan ra rồi thấm vào tay của bản thân. Bác nhăn lại vì biết đây là dấu hiệu của khí âm hàn, Tuệ Linh cũng cảm nhận được, cô nói:

- Cánh cổng này bị nhiễm âm hàn quá nhiều, chúng ta vẫn cẩn thận là hơn.

Bác gật đầu rồi đi vào bên trong đó, ba người kia cũng lần lượt đi vào theo Bác. Dưới ánh đèn pin, mọi thứ ở trong này hiện ra mờ ảo, xung quanh là các tảng đá vôi và thạch nhũ, bám trên chúng là các tầng rêu phát sáng, nơi này giống như một tầng trời. Khi đi được hai trăm mét thì cả nhóm nghe thấy tiếng nước chảy, mọi người vội đi tới đó thì thấy một dòng chảy khá lớn và xiết đang chảy cuồn cuộn không dứt. Ông Tường cho ý kiến là cứ đi theo dòng chảy này thử xem, có phát hiện được thứ gì không. Nhưng khi mới đi được vài bước dọc theo dòng chảy này thì từ bên dưới, những cái đầu lớn dẹp và thon nhô lên đớp lấy mọi người. Ông Tường nhanh tay vung con dao lên rồi chém mạnh về chúng, hai cái đầu bị chém lìa rơi xuống dòng chảy, Bảy Ếch cũng lao người tránh khỏi cú đớp của thứ đó. Bác vội soi đèn pin về phía đó, thì chúng đã lặn mất xuống, vẫn chưa kịp nhìn thấy chúng là thứ gì nữa. Bảy Ếch cười gằng:

- Định ăn ông rồi bỏ chạy, đâu có được.

Anh ta lấy quả lựu đạn cuối cùng trong balo rồi rút chốt ném nó xuống dòng chảy:" ĐÙNG", tiếng nổ phát ra đinh tai điếc óc khiến cho nơi này bắt đầu rung lắc dữ dội, từ bên dưới những cái xác dài như rắn, nhưng lại có đầu của cá, ở hai bên gần cổ lại có hai chân như Ếch, phía sau thì lại không có chân, trên lưng là một kỳ như của cá, toàn thân chúng là màu trắng do thiếu nhiều ánh sáng. Bảy Ếch nhăn mày nói:

- Thứ gì mà xấu quá vậy chứ?

Bỗng bên dưới nổi lên những cái bóng khác, chúng đớp lấy rồi ăn thịt chính đồng loại của mình, cứ thế những cái xác bị chúng ăn sạch. Bác lắc đầu nói:

- Loài này do thiếu thốn thức ăn đến đồng loại cũng ăn thịt.

Cả nhóm cũng ngán ngẩm bỏ đi. Đi dọc theo dòng chảy này mọi người tới được một cửa hang cao ba mét, dòng chảy cũng đi vào đó, khi đi tới trước cửa hang thì phát hiện ra một bộ xương đã nằm ở đây rất lâu, xương chân bị vỡ nát, đầu có vết thủng do đạn bắn. Bác tới gần rồi ngồi xuống nhìn bộ xương này rồi từ từ chạm vào đầu của bộ xương, Bác khẽ đưa một luồng pháp lực vào đó để tìm xem có biết được chút tàn niệm nào còn sót lại không. Bác nhìn thấy cảnh người này và một đoàn của hắn bị một thứ gì đó giết chết, hắn may mắn chạy tới đây nhưng bị đám quái thú cắn nát một chân, hắn ta biết mình không thể thoát được nên đã dùng súng tự kết liễu tránh kéo dài sự thống khổ. Bác dừng lại rồi nhìn xuống bên kia, đó là nơi mà một túi balo đã mục nát, ông Tường đi tới rồi dùng dao vạch balo đó ra, bên trong là những đám sâu bọ bị đánh động thì chạy tán loạn, những thứ trong đó hiện ra dưới ánh đèn. Đó là một cuốn sổ tay, một cái hộp, và những thứ dụng cụ khác, và một băng đạn dùng cho súng lục. Bác cầm cuốn sổ lên, chữ bên trong viết bằng bút mực và đã nhòe đi rất nhiều, gần như không thể đọc được nữa. Nhưng có một thứ làm Bác chú ý, đó là kẹp bên trong này là những lá bùa màu vàng, mực màu đỏ, bác cầm nó lên rồi quan sát. Tuệ Linh cũng cầm lên rồi nói:

- Đây là bùa trấn tà của đạo giáo trung hoa, loại bùa này được dùng rất nhiều ở các nơi thường có ma quỷ xuất hiện.

Bác cũng gật đầu đồng ý, nhưng Bảy Ếch lại nói một điểm khiến cả nhóm phải lưu tâm:

- Người này dựa vào mấy lá bùa này mà dám đi vào đây thì có hơi mạo hiểm không, hay là có cả pháp sư đi cùng?

Nghe anh ta nói vậy Bác và Tuệ Linh cũng có suy nghĩ tương tự. Bác đứng dậy rồi nói Bảy Ếch lấy cái xẻng nhỏ bên trong balô ra để đào một cái hố chôn cất người này lại cho đàng hoàng. Sau khi chôn người này thì Bác và ba người bắt đầu tìm đường khác để đi vì nếu đi xuống cái dòng chảy này thì bị đám quái thú kia ăn thịt mất. Nhưng khi Bác và mọi người rời đi khỏi này thì bên dưới dòng chảy này, đám quái thú bên dưới bị một đám nhiều những sợi xúc tu tóm lấy rồi cuộn lại hút khô cả máu thịt, rồi mới buông.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.