Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 46

Tiểu thuyết gốc · 1910 chữ

Trở lại mặt đất. Hải Chu được Ngụy Ngư Tinh mở lối đưa lên mặt đất, hắn ta đang ở hình dạng một người đàn ông cao 1m8, đầu trọc, ánh mắt lạnh tanh như thép nguội, hắn ta cũng đang ở Thái Nguyên và bắt đầu dò tìm tin tức của Bác. Hắn tự ghé vào một chợ gần đấy, đổi lấy những thứ đồ như ngọc trai để lấy tiền rồi dùng đó mua lấy những thứ như vàng mã,nhang đèn.Hắn ghé vào một căn nhà bỏ hoang lâu năm, nơi này âm khí bao phủ và không khí luôn ảm đạm, ngôi nhà này là nơi mà đám ma quỷ chọn để trú ngụ, người thường vào đây thường bị chúng che mắt, đưa đi tìm cái chết, hoặc hù dọa khiến cho bất tỉnh rồi ám lấy người đó. Hải Chu lúc này đã che lại toàn bộ pháp lực và khí tức của bản thân, nên nhìn vào chẳng khác nào người bình thường là mấy. Hắn đi vào căn nhà hoang rồi chọn căn phòng nằm sâu nhất rồi đi vào trong đó. Hải Chu đặt vàng mã xuống rồi đốt hết cả bó nhang, đèn cũng được thắp lên xếp thành hình tam giác. Hải Chu ngồi ở giữa phòng rồi chờ đợi.Bỗng bên ngoài vang lên âm thanh rầm rì như của ai nói với nhau rồi tiếng bước chân vang lên đều đều, cánh cửa bỗng chuyển động rồi hé vào trong một chút âm khí:" rầm" âm thanh những cánh cửa đóng mạnh vào. Hải Chu lắc đầu cười rồi vẫn ngồi im chờ đợi chuyện gì xảy ra tiếp theo. Từ các vách tường, máu dần chảy ra kèm theo đó là những cái cười ghê rợn vang lên, Hải Chu nhìn xung quanh rồi đưa tay ra định đốt thêm vàng mã thì bỗng một khuôn mặt trắng nhợt đầy máu me hiện lên trước mặt hắn, Hải Chu cau mày rồi đưa bàn tay lên nắm lấy khuôn mặt đó rồi bóp mạnh:

- Hừ, đám ma cỏ tụi bây cũng lắm trò quá nhỉ.

Vong hồn bị Hải Chu nắm trong tay khẽ phun ra một lượng âm khí về mặt của hắn ta, nó nghĩ Hải Chu chỉ là một tên thầy pháp đến đây hàng phục chúng nó. Nhưng luồng âm khí kia như gió thổi đại thụ, chả có chút xi nhê gì cả. Hải Chu bóp mạnh tay hơn trước:

- Aaaa

Vong hồn kia đã bị hắn bóp nát thành nhiều tinh phách. Hải Chu khẽ vận pháp chú của Hải Tộc, từ người hắn một làn khí màu xanh khẽ thoát rồi lướt về phía căn phỏng rồi bao phủ lấy nó hoàn toàn. Hải Chu nói:

- Đám tụi mày còn dám núp hay định chạy trốn thì đừng trách ta nặng tay.

Nói xong đầu hắn hiện lại đầu của một con cá chình rồi hướng về góc phòng đớp mạnh, tiếng la hét đau đớn vang lên, một vong hồn nữa bị hắn cắn nát thành tinh phách. Ngay lập tức những vong hồn kia ngay lập tức hiện lên, chúng quỳ gối dập đầu xin tha mạng:

- Chúng con cắn rơm cắn cỏ lạy ngài tha mạng cho.

Hải Chu nhìn chúng thì thấy trong đám đó có một vong hồn vẫn đang trưng ra bộ mặt dọa người, hắn ta liền vung tay tạo thành trảo bóp nát người đó ngay lập tức

- Ta rất ghét những thứ như này, biến lại hình dạng nào dễ coi nhất đi.

Vừa mới trông thấy gương trước mắt, đám vong hồn đó vội biến lại thành hình dạng như người thường. Hải Chu gật đầu nói:

- Ta đến đây không phải là muốn giết các ngươi, mà là muốn các ngươi làm việc cho ta.

- Dạ, ngài cần chúng con làm việc gì ạ?

- Tìm cho ta người này.

Hải Chu đưa tay búng ra những đóm sáng li ti màu xanh, chúng bay vào đầu của đám vong này:

- Ta đã đưa hình ảnh kẻ cần tìm, các ngươi chỉ cần tra ra thông tin hắn đang ở đâu thì ta sẽ tới đó tìm, nên nhớ hắn cũng là một kẻ có pháp lực, các người không phải là đối thủ của hắn. Mau đi tìm đi.

Khi Hải Chu thu lại kết giới thì đám vong hồn vội lao ra khỏi ngôi nhà, bọn chúng nhanh chóng đi tìm người mà Hải Chu cần tìm. Hải Chu khì cười rồi đi ra khỏi ngôi nhà này, nơi hắn hướng tới là con sông Cầu. Hải Chu đi theo chỉ dẫn của đám vong cuối cùng cũng tới được con sông này, hắn bảo đám vong hồn kia khi có thông tin gì thì cứ tới đây gặp hắn. Đây là một khúc sông lớn và vắng người qua lại, Hải Chu lao xuống rồi lặn sâu vào lòng sông. Nhưng khi hắn ta đang lặn xuống đáy sông thì:

- Yêu nghiệt to gan, dám tới đây

Hai luồng thần khí từ trên bổ thẳng vào người của Hải Chu, khiến hắn phải lấy pháp khí mà Ngụy Ngư Tinh đưa cho để đỡ lấy. Hải Chu bị đẩy lui vào sâu dưới đáy sông, hắn nhìn lên trên thì thấy hai người đàn ông mặc giáp phục, một người cầm thương dài, một người cầm đao trên tay, Hải Chu vội làm lễ chào rồi nói:

- Thì ra là Đức Thánh Tam Giang, hai vị Trương Hống và Trương Hát được ta rất tôn kính và ngưỡng mộ.

Thánh Tam Giang là danh xưng mà người dân Việt Nam tôn vinh chung hai vị tướng Trương Hống và Trương Hát được thờ ở 372 làng thuộc lưu vực ba con sông là sông Cầu, sông Thương, sông Cà Lồ. Đây là những vị tướng không chỉ được nhắc tới nhiều nhất dưới thời vua Triệu Quang Phục mà còn gắn liền với huyền thoại ra đời tác phẩm Nam Quốc Sơn Hà, bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên của người Việt. Danh xưng thánh Tam Giang xuất phát từ tên gọi mà các triều đại Phong kiến Việt Nam phong cho hai ông: Tam Giang Thượng Đẳng Thần. Trương Hát lên tiếng:

- Hải Chu ngươi đã bị liệt vào danh sách những yêu ma cần phải loại bỏ, hôm nay tới đây thì coi như hai ta diệt ngươi trừ hại cho dân.

Nói rồi Trương Hồng vung thanh đao của mình lên rồi lao tới bổ mạnh xuống đầu của Hải Chu, hắn ta vội đưa pháp khí là cái răng nanh kia ra đỡ lấy, thần khí của Trương Hống run lên rồi biến mất. Hải Chu thấy vậy biết là có biến vội lui lại nhưng Trương Hống đã lật bàn tay lại, trong đó hiện ra một vô số các các mũi thương rồi lao vụt tới người của Hải Chu. Hải Chu vội cầm pháp khí rồi cắt máu tế khởi lên uy lực của nó, hàng loạt các hoa văn được thắp lên, một áp lực vô hình dần dần thoát ra, pháp khí răng nanh này ngay lập tức chém mạnh về phía thần thuật của Trương Hống kia." ĐÙNG" Hai bên va chạm rồi cùng xé nát lẫn nhau, khúc sông bỗng chốc nổi lên sóng to gió lớn. Trương Hống nhìn thanh pháp khí trong tay của Hải Chu liền nói:

- Là răng nanh của một thế lực tồn tại từ thượng cổ, Hải Chu thứ đó ở đâu mà ra?

Hải Chu liền nói rõ, đây là thứ mà Ngụy Ngư Tinh ban cho, hai người Trương Hống và Trương Hát nghe vậy thì nhìn nhau:

- Ngụy Ngư Tinh chống lưng cho hắn, thảo nảo cả gan dám tới đây làm loạn.

- Chuyện này rất hệ trọng, giết hắn thì dễ, nếu chọc giận Ngụy Ngư Tinh thì là chuyện lớn. Ta nên về bẩm lại với Triệu Việt Vương.

- Ta cũng cảm thấy nên làm như vậy, Trương Hát ta sẽ về bẩm báo lại. Còn ông ở lại đây giám sát hắn, nếu hắn định làm điều ác thì cứ thẳng tay.

- Ông đi nhanh, ta ở lại.

Hải Chu thở phào vì tránh được tai kiếp của mình, nếu bị Đức Thánh Tam Giang vây đánh thì hắn chỉ có chết không có xác. Hải Chu chắp tay nói:

- Ta đến đây không có ý làm hại dân, cũng không muốn gây hấn với chúng thần. Còn nếu muốn giết ta thì hãy cho ta làm xong việc cần làm đã.

Trương Hát nhìn Hải Chu rồi biến mất từ từ, chỉ còn lại Trương Hống ở lại, ông ta nói:

- Ngươi muốn ở lại đây thì phải chịu sự giám sát của ta, chớ nên ngông cuồng, biết chưa?

Hải Chu nở nụ cười rồi định tìm nơi nghỉ thì từ bên trên mặt nước hai bóng người từ từ lặn xuống, hai người đó là Du và Ngoan – Giao Long Tộc đến đất liền để bắt Bác về trị tội. Du nhìn Hải Chu cười:

- Thì ra là ngươi, Hải Chu. Ta thấy ngươi gan to bằng trời rồi đấy, biết mình đang bị chúng thần liệt vào danh sách cần diệt trừ mà vẫn vào đất liền, gan cũng to hơn trời rồi.

Nhưng Ngoan lại khác, hắn ta khẽ đưa mắt nhìn xuống thanh pháp khí của Hải Chu liền nói:

- Là răng nanh của Ngụy Ngư Tinh sao,?

- Đúng là như vậy, ngươi muốn thử không?

Du liền lắc người hóa lại thành Giao Long, gầm gừ:

- Để em, tên này không cần anh lo.

Hải Chu bị khiêu khích cũng hóa lại nguyên hình là cá chình cả hai định lao vào nhau thì Trương Hống quát lớn:

- Hỗn láo, hai tên các ngươi không coi bổn thần ở đây sao. Nói cho hai ngươi biết, ở đây thì phải chịu quản lý của ta. Lộn xộn thì đừng trách ta xuống tay – rồi quay sang nói với Ngoan – Ngươi dạy dỗ lại em trai mình đi, cha ngươi là Bát Hải Long Vương thì ta còn kiêng nể, nhưng hai ngươi không là cái gì trong mắt ta cả.

Ngoan nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Cảm ơn thần đã cho lời dạy bảo, ta sẽ nhớ. Đi thôi Du, hôm khác lại đánh tiếp.

Du nghe vậy thì liền ngừng lại, hắn ta nhìn Hải Chu với ánh mắt khiêu khích rồi cả hai anh em chìm dần vào lòng sông. Chỉ còn lại Hải Chu, hắn cũng lặn vào lòng sông sâu thẳm. Trương Hống ngước mình lên rồi phất tay, ngay lập tức phía sau ông ấy là hàng ngàn các thủy binh, Trương Hống chia quân rồi cho từng đội canh gác từng khúc sông, đặc biệt là những nơi người dân lui tới. Trương Hống nhìn lên trời rồi nói:

- Tai kiếp lần này đến sớm vậy sao?

Những năm tháng dày của lịch sử thì luôn luôn có tai kiếp hạ xuống như một cách thanh lọc đi những thứ xấu xa, u nhọt. Như một trận cháy rừng thiêu rụi đi tất cả rồi nhờ những lớp thảm than mà các mầm sống lại bắt đầu. Đây là quy luật của trời đất, cực thịnh thì suy.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.