Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 48

Tiểu thuyết gốc · 2374 chữ

Bác đứng trước quan tài rồi thi triển chú vu ngục, hai tay Bác đưa ra trước, hai lòng bàn tay ngửa hẳn lên, Bác khẽ niệm chú, tiếng chú cất lên thì từ giữa lòng bàn tay Bác những luồng vu khí hiện ra rồi cuồn cuộn lại ở các ngón tay và dần tụ lại thành. Bác khẽ lật từ từ nó xuống đưa vào quan tài, những chú văn mà Bác vẽ lên bước đầu tiếp nhận vu khí của Bác. Chúng dần dần chuyển sang màu xanh đen sệt lại, rồi sủi bọt như đang sôi, từng làn khói cũng từ đó mà bốc lên cao. Tuệ Linh đưa tay rồi cầm cụ khí tự tạo một lớp bảo vệ ba người, tránh cho hủ độc của Bác làm hại. Bác nhìn hủ độc đang từ từ biến hóa, Bác khẽ dùng tay trái đưa lên từ từ rồi chuyển ấn, hai ngón tay cái và giữa chạm đầu vào nhau, ngón trỏ cong lại nằm vào lòng ngón tay cái, tiếng niệm chú vẫn liên tục vang lên, từ những luồng khói tụ lại thành hình xích rồi khẽ xiết chặt lại quan tài gỗ màu đen kia. Nó dần dần trói lại rồi biến vào quan tài, Bác nhìn thấy vậy thì đưa tay lại rồi chắp lại vào nhau, sau khi các sợi xích kia hằn sâu vào đó thì Bác đưa bàn tay phải khẽ đặt lên nắp quan tài, hoàn thành bước cuối:"phong ấn quan tài" thì chợt tiếng động phát ra làm Bác ngừng tay lại:"

- oa oa oe oe oe

Đó là tiếng khóc của một đứa trẻ con đang khóc, Bác cũng sừng người lại vì chuyện này. Bác nghe thấy tiếng khóc phát ra từ chính cái quan tài này. Ba người kia cũng ngạc nhiên khi nghe thấy. Bảy Ếch nói:

- Nó định dụ anh đó, giả bộ thương hại nó đó.

Nhưng ông Tường và Tuệ Linh lại không cho là vậy:

- Không phải vậy đâu, tiếng của trẻ con khóc mặc dù có thể giả được, nhưng tôi dám chắc với anh đây là tiếng khóc thật.

Bác cũng nhận ra đây là tiếng khóc thật chứ không phải biến hóa mà ra. Bác dừng lại các dị tượng cũng theo đó mà biến mất. Bác nói:

- Ếch, lên phụ anh khiêng cái nắp quan tài này lên.

Anh ta nhanh chóng leo lên rồi nắm lấy một bên, Tuệ Linh cầm sẵn Chước Viêm lên để đề phòng có thứ gì bên trong chạy ra làm hại tất cả, ông Tường vẫn cầm sẵn khẩu súng đưa lên ngắm vào quan tài sẵn sàng bóp cò khi có nguy hiểm. Bác và Bảy Ếch gật đầu rồi cùng ra sức nâng tấm nắm quan tài lên, cả hai gồng sức dịch chuyển nó qua một bên được một đoạn ngắn rồi dừng lại, thứ bên trong quan tài đã được lộ ra. Nhưng không có thứ gì hay tà vật nhảy ra ngoài, vẫn chỉ là tiếng khóc oe oe của trẻ con. Bác đưa đèn pin nhìn vào trong thì quả thật cảnh trong này khiến Bác sững người lại, Bảy Ếch tò mò cũng đưa mắt vào nhìn, anh ta cũng há hốc khi nhìn thấy bên trong là một quả trứng to như quả dưa hấu cỡ lớn đang động đậy, và tiếng khóc phát ra từ đó. Hai người kia nhìn thấy không có sự nguy hiểm thì cũng leo lên nhìn vào trong, họ cũng kinh ngạc khi nhìn thấy quả trứng đó. Bác cúi người xuống rồi dùng hai tay nhấc quả trứng đó lên rồi mang ra ngoài, cảm giác vỏ trứng rất thực và hoàn toàn không có âm khí hay tà khí tồn tại, tiếng oe oe cũng lớn dần, rồi:" rắc, rắc". Vỏ trứng bị một bàn tay nhỏ thó bẻ vỡ rồi dần dần toàn bộ vỏ trứng bị thứ bên trong phá vỡ, rồi từ bên trong chui ra một thứ mà mọi người đều mở to mắt ra vì kinh ngạc. Đó là một đứa bé sơ sinh, nó phá vỡ lớp trứng rồi ngơ ngác nhìn Bác đang cầm quả trứng, rồi như nhìn thấy được thứ gì quan trọng, mắt nó mở to và miệng hé cười:

- Mẹ, Mẹ, Mẹ.

Bác giật mình vì tình cảnh hiện tại, dở khóc giở cười thật sự, Bác nhìn sang ba người kia thì họ cũng lắc đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bác nhìn đứa bé thật kỹ thì thấy nó chỉ lớn hơn trẻ sơ sinh lúc sinh ra một chút, nhưng mắt đã mở, đã có thể nói tiếng người, hoàn toàn là điều mà ai cũng nhận ra, đứa trẻ này không tầm thường. Bỗng quan tài phựt cháy, lửa từ đầu cháy rồi lan tới khắp quan tài rồi bao phủ lấy nó. Bác và mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì cả cỗ quan tài đã bị thiêu đốt thành tro đen, tất cả những gì liên quan tới đứa bé này coi như đã bị tiêu hủy, Bác nhìn cỗ quan tài rồi nhìn lại đứa bé. Bác trông thấy nó như mất đi một thứ gì đó thân thuộc, Bác khẽ đưa một luồng pháp lực đi vào người đứa bé để kiểm tra thì bị phát hiện xương cốt của đứa nhóc này toàn là các hoa văn giống như bộ xương khổng lồ đang ngồi ở ngoài kia, và máu của đứa bé này lại có màu vàng kim sóng sánh như vàng nấu chảy. Bác nhìn nó định nói gì thì đứa trẻ ấy lại nhìn Bác với ánh mắt ngây thơ không chút tạp niệm. Tuệ Linh cũng đi tới làm như Bác thì cũng bị nó làm cho bất ngờ. Ông Tường hỏi chuyện gì thì Tuệ Linh liền nói ngay sự việc, hai người đều không tin vào mắt mình, Bảy Ếch tiến lại gần đưa tay nựng vào má đứa nhỏ nói:

- Có khi nào nó là hậu duệ của đám người khổng lồ bên ngoài không?

Nhưng vừa nói xong thì đứa bé đó đưa tay nắm lấy cổ tay Bảy Ếch rồi ném anh ta sang một bên, Bảy Ếch bị ném đi như một quả bóng nhẹ hều, anh ta bị ném ra xa rồi rơi xuống rồi đứng dậy kêu:

- Đau quá, sao nó con nhỏ mà mạnh vậy?

Bác nhìn đứa trẻ đang cười khì khì rồi nói:

- Con là ai, có nhớ chuyện gì không?

Đứa trẻ xoe mắt nhìn Bác nói bập ẹ:

- mẹ, mẹ, mẹ

Ông Tường và Tuệ Linh nhắc:

- Cháu cũng đâu phải lần đầu làm cha, sao lại hỏi nó mấy câu đó.? - Để Bác bế nó nào?

Nhưng đứa trẻ lại không muốn, bám víu lấy Bác, Tuệ Linh hỏi Bác:

- Ông định làm gì với nó đây?

Bác nhìn nó rồi suy nghĩ, Bác nói:

- Nếu đã có duyên với nó thì không nên cưỡng ép nó, coi như tôi có thêm một đứa con nữa đi. Nó với tôi đã có duyên phụ tử thì cũng nên đặt cho nó một cái tên.

Bảy Ếch chạy lên nói:

- Đặt nó tên Cường Mạnh đi anh, nó khỏe vậy mà?

Tuệ Linh gạt phắt đi:

- Tên nghe thô quá, đặt là Tuấn Anh đi, nghe hợp lý hơn.

Ông Tường vỗ vai Bác, ý bảo chọn cái tên thật hợp với đứa bé này. Bác trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:

- Nó có thể là hậu duệ của người khổng lồ, lại phi phàm hơn người, tương lai sẽ vượt xa, vậy cứ đặt nó là Nguyễn Khổng đi.

Ba người kia nghe vậy thì cũng tán thành, vì ai bảo đứa trẻ gọi Bác là mẹ, nên Bác có đặt tên cũng không thể xen vào được. Bác sẽ vải ở áo rồi tạo thành cái túi đặt nó vào trong đó, rồi đeo trước ngực, đứa bé không hề đòi sữa như bao đứa nhỏ khác mà nó lại đòi Bác cho nó ăn thứ mà Bác định phong ấn cái quan tài và cả nó lại:" hủ độc". Bác lấy trong túi ra một lọ hủ độc còn khá nhiều, Bác cẩn thận đưa máu của mình vào trong đó rồi chấm một chút nhỏ như hạt vừng rồi thử đút cho nó ăn, rồi Bác dùng pháp lực bọc lại chút hủ độc đó đi vào cơ thể thì bị dịch tiêu hóa bào mòn sạch. Thật kỳ lạ nó lại ăn ngon lành, Bác lấy làm lạ, sau một lúc không có chuyện gì xảy ra nhưng đứa bé đó đã lăn ra ngủ, có lẽ là nó.Bác lắc đầu:

- Hầy, tôi đi nhiều cũng chưa thấy chuyện này bao giờ.

Tuệ Linh góp lời trêu:

- Tôi thấy ông hợp làm mẹ hơn làm Vu Hãn đó, ai lại dùng hủ độc làm thức ăn cho trẻ nhỏ bao giờ không?

Ông Tường cũng nói:

- Cháu vẫn phải giám sát tình hình sức khỏe của đứa bé này nhớ chưa, đừng lơ là đấy.

Cả nhóm rời khỏi nơi đây và mang theo đứa bé, khi cả nhóm đi xa khỏi nơi này thì từ phía xa một bóng đen xuất hiện, nó nhìn theo cả nhóm đặc biệt là đứa bé kia với ánh mắt đầy trìu mến và có chút gì đó đau khổ, từ mắt của bóng đen tuôn ra từng làn khí, mà nếu là người thường sẽ là nước mắt. Bóng đen khẽ nhìn cả nhóm rồi từ từ biến mất vào trong màn sương trắng ở đây. Bên ngoài, bộ xương khổng lồ đang ngồi cũng xuất hiện dị tượng, không có ai để ý và biết rằng, ở hốc mắt to lớn đó vẫn có một chút nước chảy ra rồi bốc hơi nhanh chóng. Cả nhóm của Bác đi khỏi nơi đó rồi định tìm lối đi khác thì nhìn thấy phía trước là một hàng loạt các ngã rẽ khác nhau, Bác nhìn chúng rồi lại lôi Thiềm Thừ ra để nó dò đường, Thiềm Thừ nhìn thấy đứa bé kia thì cũng tò mò không kém:

- Ấyy...ấyy chủ nhân lại sinh con nữa hả?

Bác nghe xong thì đưa chân sút cho nó một cái lăn vào hang rồi nói:

- Mau dò đường đi.

Thiềm Thừ như trêu tức Bác khi nó giả bộ lăn qua lăn lại với cái bụng tròn của mình, sau một hồi đi theo nó thì cả nhóm đã ra khỏi dãy các hang động đan xen nó. Khung cảnh phía trước cả nhóm là một không gian vô cùng rộng lớn, không thể tin là trong lòng đất lại có một nơi như thế này, cả nhóm lại nhờ Tuệ Linh biến lại yêu thân để xuống bên dưới. Xuống tới nền thì nhìn thấy xung quanh là các trụ đá được dựng thẳng đứng và có tổng cộng là năm tế đàn được dựng theo hình ngũ giác bố trí bao quát xung quang nơi này. Phía xa xa là một cánh cổng lớn có khắc ba chữ lớn Nôm, ông Tường dụi mắt rồi đọc lớn: UNG CHÂU KHỐ. Mọi người gần như không tin được vào mắt của mình, mọi người ai nấy đều như mừng rỡ chạy tới phía đó, trải qua nhiều nguy hiểm và gian nan cuối cùng cũng tới được kho tàng Ung Châu chính thức. Bốn người chạy tới trước cánh cổng thì nhận ra nó vẫn đang đóng kín, Bảy Ếch định dùng sức đẩy vào thì nó lại chẳng hề nhúc nhích, Bác nói:

- Đừng cố sức, cánh cổng này được làm từ đá, phải có cơ quan kích hoạt thì mới mở ra được.

Ông Tường chỉ vào cạnh bức tường đá này nói:

- Mấy đứa qua đây xem, chỗ này có vết lõm này.

Bác đi tới nhìn thì phát hiện một điều, đó là các vết lõm này đều vừa khớp với hai mảnh ngọc mà Bác nắm trong tay, Bác đứa chúng lên thì càng xác nhận chúng là thứ dùng để mở cánh cổng này ra, nhưng lại có tới năm vết lõm vào, chứng tỏ có tới năm mảnh ngọc, ba mảnh ghép lại hình tròn, hai mảnh kia ghép lại thành trăng khuyết. Bác nói

- Hiện tại chúng ta đang có hai mảnh thì vẫn chưa khởi động được, phải chờ thôi.

Bảy Ếch nói:

- Chờ ai hả anh?

- Những kẻ có dã tâm chiếm lấy kho tàng.

Đúng là vậy, các liên minh khác cũng đang ở trong lòng đất, hướng đến kho tàng, liên minh của Tộc Ma Cà Rồng, Quỷ và Yêu Tinh cử ra sáu tên nhưng đã chết hai rơi vào một pháp trận mà chúng chủ quan là đã hỏng và cái giá phải trả là hai mạng. Liên minh của đám pháp sư ngoại bang theo con giếng cổ kia cũng đi vào lòng đất thành công, chúng chạm vào rất nhiều cơ quan cạm bẫy, đối mặt với nhiều quái thú, yêu ma nhất, cũng đã bỏ mạng lại năm người, một người chết vì tham lam châu báu mà bị rơi vào cối xoay rồi bị nghiền chết, một tên vì tự ý làm theo ý mình mà rơi vào mê trận, bị độc trùng dưới lòng đất bâu vào ăn không còn vết tích. Hai tên bị quái thú ăn thịt khi đang lội qua một hồ nước ngầm, còn một tên thì chỉ vì quá sợ hãi mà dùng thuốc nổ mà bị hang sập đè chết. Và cuối cùng là liên minh của đám Phục Thần Hội và Duy, chúng thì may mắn hơn khi bị một con quái thú nuốt chửng vào bụng nhưng lại bị Duy dùng thân xác của Tổ Tiên phá lủng và thoát ra ngoài. Còn đội nhóm của Xích Văn Vũ, Đô Lương và Từ thì lại đang chật vật khi đi vào một pháp trận tru sát bất kỳ thứ gì bước vào:" NGŨ KỲ ĐỒ"

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.