Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 50

Tiểu thuyết gốc · 2490 chữ

Thi Vương nhìn ba người với ánh mắt chế giễu và thỏa mãn như sắp trả được mối thù lần trước, Từ nhìn thấy Thi Vương thì hơi bất ngờ, anh ta vẫn nhớ rõ được lần đối pháp với hắn ta, một đối thủ quá khó nhằn để đánh bại được. Lần trước cả nhóm đánh lui Thi Vương đã gần như đều bị trọng thương và vẫn chưa hồi phục lại toàn bộ pháp lực, tình cảnh của nhóm lại đang đứng trong pháp trận, thời gian không đủ thì mối nguy từ Ngũ Kỳ Đồ càng lớn. Xích Văn Vũ nói với Đô Lương và Từ:

- Cậu là Dưỡng Quỷ Sư, quỷ khí và pháp thuật của cậu chống đỡ được Ngũ Kỳ Đồ này tối đa bao nhiêu thời gian?

Đô Lương nói lớn:

- Tối đa là ba mươi phút, còn nữa chắc tôi không trụ được đâu.

Xích Văn Vũ nói lớn:

- Được, cậu vào trong đây thay tô,. Để tôi lo còn thi vương - quay sang hướng của Từ -phần cậu giải quyết nốt ba Kỳ Linh kia, được không?

- Chúng cứ để tôi.

Xích Văn Vũ chậm rãi thu ngược pháp ấn rồi chỉ vào Tỏa Không Linh, hàng loạt các ký tự cổ lơ lửng dần giãn dần ra và từng luồng pháp lực như bị bong bóng bị vỡ toang,ùa ra tứ phía, Đô Lương vội lao vào thay thế cho vị trí của Xích Văn Vũ. Đô Lương vào bên trong mới cảm nhận được sự áp lực đến từ Ngũ Kỳ Đồ, từng luồng linh lực từ dưới đất chạy lên trên ép vào kết giới của Tỏa Không Linh, Đô Lương đưa bàn tay trái lên rồi cắm ngược bàn tay xuống, khuôn mặt anh ta hằn lên những vết gân đen như than, từ người anh ta là các tiếng rú, gầm thét trong đau đớn, tuyệt vọng, những khuôn mặt của người, thú vật cứ thế từ mặt của Đô Lương chui thẳng xuống lòng đất ngăn nguồn linh lực kia đi lên tiếp ứng cho ba cây Kỳ Đồ kia. Nhưng Đô Lương lại cảm giác được uy lực kinh người của trận " Ngũ Kỳ Đồ "này, cuồn cuộn như sóng dữ, ào ạt như gió bão. bên ngoài, Từ đang đứng trước ba cây Kỳ Đồ Thổ, Thủy và Mộc. Ba thứ này liên quan mật thiết với nhau, càng làm tăng sự đáng sợ cho chúng. Từ khẽ đưa cánh tay lên rồi đọc pháp chú hộ thân:

- ...........Tích Triện Bất Đạt Chu Nha .............

Khắp người anh ta là những luồng sáng vàng kim lơ lửng, trong đó là các chú văn đang dần biến ảo theo một phương thức tối nghĩa, ở giữa trán của Từ khẽ có một đường nứt màu vàng chạy dọc xuống, anh ta nhắm mắt lại rồi từ từ nói:

- Nhìn bằng mắt chỉ thấy thật giả bất phân, ta đưa mắt vào tối để nhìn rõ thứ ta cần. Kim Mục Nhãn.

Nói rồi Từ đi về phía của ba cây cờ kia, Linh Kỳ của ba cây cờ đó liền biến hóa để chặn lại Từ. Thổ Kỳ Đồ hiện ra một con trâu đất, toàn thân là mùi của đất dưới sâu, nó nhìn về phía từ rồi húc mạnh về phía anh ta. Từ dừng lại rồi đưa tay lên, bàn tay anh ta kết ấn lại, hai ngón tay ép sát dựng thẳng, ngón cái tỳ lên lòng bàn tay, Từ đưa ấn của mình đẩy thẳng về phía của con trâu đất. Một bàn tay lớn từ trước mặt anh ta tuôn ra từ bàn tay của Từ đánh thẳng vào con trâu kia. Nó cũng dùng cứng chọi cứng khi húc thẳng vào bàn tay kia:" ẦM" Nhưng tưởng đã gây được thương tổn cho nó thì điều làm Từ phải nghiêm mặt lại vì hai Linh Kỳ là Mộc và Thủy đang ồ ạt kéo tới quyện vào thân xác của con trâu đất đang bị vỡ mất một phần kia. Nước thấm vào đất rồi được đất hấp thụ, cây từ đất và nước mọc lên rồi rụng thân xác xuống lại, một quá trình cứ thế tuần hoàn mãi được thúc đẩy. Đô Lương chợt nhận ra khi những luồng linh lực dưới đất bỗng trở nên hung bạo hơn bao giờ hết, chúng như voi điên chạy bừa khắp nơi khiến cho Đô Lương phải đưa tay đâm mạnh xuống dưới để ngăn chúng lại. Anh ta phun ra một ngụm máu vì bị một luồng linh khí dưới đất đánh trúng. Đô Lương nhìn xuống thì thấy bên dưới đang hiện lên những hoa văn mờ ảo của một thứ gì đó:

- Đây là ....

Từ đang cực kỳ vất vả khi đối đầu với con trâu toàn thân là đất, nước lại bao phủ là cây cối ,càng đánh càng khiến chúng hồi phục nhanh hơn. Con trâu này là do ba Linh Kỳ của Ngũ Kỳ Đồ gộp lại, chúng là ba nguyên tố bổ trợ lẫn nhau nên Từ gặp khó khăn lớn với nó. Con trâu lắc lư cái đầu rồi lùi lại, nó lấy đà đạp từng bước tại chỗ. Từ mũi nó là hơi nước thở ra trắng xóa như sương mù. Từ biết nó định làm gì, anh ta khẽ đưa tay lấy ra một cái Bình Vu Bát rồi đưa lên đọc pháp chú khởi lên uy lực trong nó. Trong đạo Cao Đài có ba món cổ pháp là Bình Vu Bát, Cổ Kinh và Cây Phất Chủ, tượng trưng cho Tam Giáo, và lưu truyền rằng còn một thứ nữa là Thiên Nhãn Ngự ở giữa Đạo Kỳ, được coi là Chí Bảo của Đạo, vào những ngày đầu khai đạo, Thiên Nhãn được ban xuống dẫn lối, soi sáng con đường đi của các sư tổ khai đạo. Nhưng thứ này về sau đã bị thất truyền do biến cố lịch sử, chiến tranh, loạn lạc, và các lần tan hợp của đạo Cao Đài. Trong các sách ghi chép lại, người nắm giữ Thiên Nhãn là hộ pháp Phạm Công Tắc, người có thể dùng được Xuất Chân Thần tới được thế giới vô hình của các bậc bề trên. Nhưng ông ta đã bị thực dân Pháp đưa đi đày ở Madagascas, còn lại thông tin về Thiên Nhãn đã tuyệt tích. Uy lực của Thiên Nhãn rất lớn, vượt xa Thần Khí Hậu Thiên do con người luyện rồi được Thần Linh chúc phúc, vì nó là từ trời ban xuống. Từ cầm lấy Bình Vu Bát rồi khẽ lật úp xuống, hướng thẳng vào người của con trâu kia. Từ giữa không trung, một Vu Bát lớn mờ ảo, rung động hiện ra đổ thẳng xuống người của nó. Con trâu thở ra một tiếng thị uy lớn như chuông đồng rồi húc thẳng về Vu Bát đang hạ xuống. Toàn thân nó là tam khí bao bọc và lưu chuyển dữ dội, sừng của nó lớn dần ra như hai cây cổ thụ, mắt của nó toát lên vẻ hung bạo không thể thuần phục. Hai bên nhanh chóng chọi thẳng vào nhau:" ẦM..ĐOANG..OANG" Con trâu bị Vu Bát ụp xuống giam vào bên trong, nhưng nó lại cố sức húc vỡ Vu Bát để thoát ra ngoài, những âm thanh lớn vang ra, có thể nhìn thấy trên Vu Bát là những vết nứt rồi được lành lại ngay lập tức, Từ vẫn nhắm mắt đọc chú để hàng phục con trâu này, nhưng nó ở bên trong càng làm dữ, ba loại khí nguyên tố ngũ hành được thoát ra, càn quấy, phá nát những chú văn bên trong càng làm Từ phải chịu sức ép lớn. Máu đã tuôn ra khỏi miệng của Từ, khắp người anh ta cũng chảy ra máu vì chịu sức ép lớn, nhưng anh ta vẫn kiên trì chịu đựng. Bên kia, Xích Văn Vũ và Thi Vương đứng cách nhau mười mét, cả hai đều chịu thương tổn lớn từ những lần đầu pháp trước, Thi Vương lần trước đã bị Xích Văn Vũ và hai người kia hợp lực đánh nứt một đường ở thi đan của nó, Xích Văn Vũ vẫn cầm chắc rằng mình vẫn có cơ hội đấu thắng nó. Ông ta ra tay trước, hàng loạt các phấp ấn được thi triển ra rồi đẩy về phía của Thi Vương, một hình tron với vô số các hý ngữ của người Việt Cổ được ông ta dùng. Thi Vương thấy vậy thì gầm lên, từ miệng hắn là cơ số các luồng thi khí, chúng tụ lại thành những khuôn mặt người, thú vật rồi đổ ầm vào pháp ấn của đối phương.:" ẦM ẦM" Xích Văn Vũ nhanh chân lui lại phía sau để tránh dư chấn gây ra, ông ta nhìn Thi Vương với ánh mắt dè chừng, hắn ta vẫn chưa xi nhê gì cả, Thi Vương có thân xác gần như là kim cang, muốn đánh vỡ nó thì cần trả cái giá đắt. Thi Vương đưa bàn tay ra rồi lao tới định đâm thủng đầu của Xích Văn Vũ, ông ta nhận ra liền từ trong người lấy ra một lá phù rồi đưa lên dán nhanh vào bàn tay của Thi Vương, nhưng vẫn bị nó đánh trúng văng ra phía xa, âm thanh rắc vang lên chứng tỏ xương cốt đã gặp thương tổn. Xích Văn Vũ ngừng việc lau máu ở miệng rồi đưa tay chắp lại chỉ về phía Thi Vương, đọc cổ hý ngữ, lá phù trên tay của Thi Vương dần rã ra thành tro mặc dù không bốc cháy, lượng tro đó chui vào cánh tay của Thi Vương. Hắn ta gầm gừ rồi khắp người tỏa ra thi khí cực nồng muốn ép lá phù ra ngoài cơ thể. Nhưng mới được một phút thì cánh tay bị dán phù dần dần bị nung nóng lên, cả bàn tay như than hồng nung đỏ, bốc khói nghi ngút. Xích Văn Vũ nhăn mặt:

- Thi Vương đúng là không thể coi thường, viêm hý phù cũng không thể đốt chết nó.

Dòng Tộc Xích của ông ta lưu truyền muôn vàn pháp thuật với các loại bùa chú rất cổ đại, nhưng không phải ai cũng được học mà tùy vào căn cơ của người đó có hợp không. Xích Văn Vũ ngừng việc dùng pháp lực đẩy viêm hý phù thiêu chết Thi Vương. Ông ta nhảy sang một bên, định thò tay vào túi nhưng Thi Vương với tốc độ nhanh đã vọt tới trước mặt. Thi trảo của nó đánh thẳng vào người của Xích Văn Vũ, khiến ông ta lại văng ra xa, nhưng may mắn là ông ta có hộ khí quanh thân và bí truyền của dòng ộc nên mới không bị đánh chết. Thi Vương lại lao lên, lần này xung quanh nó là các quỷ hồn bị xóa linh trí, chúng ồ ạt phóng tới người của Xích Văn Vũ. Thi Vương cũng tiến công phía sau, Xích Văn Vũ vừa mới đứng dậy đã phải vội lấy ra một món đồ vật nữa. Đó là một chân đèn, có hình trụ, đỉnh là hình một hoa sen đang tỏa cánh ra, ở giữa là một tim đèn, chân đèn này dài hai mươi cm, khắp thân là các hoa văn và nhiều cổ kinh được khắc lên, dưới chân đèn là hình của chúng sinh đang quỳ bái. Xích Văn Vũ đưa tay chỉ vào tim đèn rồi đọc lớn:

- Hộ.

Ngay lập tức cả người của Xích Văn Vũ được một đóa hoa sen lớn bao bọc lấy, nó có màu xanh nhạt, tỏa ra khí tức trấn nhiếp vạn tà. Xích Văn Vũ nhìn đám quỷ hồn phía ngoài đang dùng quỷ lực cắn xé, cào cấu đánh vào trong thân sen thì cười lớn:

- Chúng bây cũng đòi phá pháp bảo của ta hả?

Ông ta chỉ ấn lên mi tâm rồi nhắm mắt lại, đóa hoa sen lập tức xoay vòng rồi từ đó là một luồng pháp lực hút lấy đám quỷ hồn kia vào trong, như một cối xoay đá nghiến nát những gì bị cuốn vào nó. Từ đóa hoa sen là vô số các tinh phách bị nghiền nát bay ra, một cảnh tượng vô cùng đẹp mặt. Nhưng Xích Văn Vũ vẫn chưa kịp dừng lại thì Thi Vương đã lao tới, hắn ta đưa hai bàn tay ra phía trước, ở trán hắn khẽ xuất hiện một luồng cương khí, Xích Văn Vũ ngạc nhiên:

- Không thể nào, sao mày có thể có cương khí?

Nhưng chưa kịp nói xong thì từ tay của Thi Vương là một đầu há to ngoạm lấy hoa sen, rồi dùng sức cắn. Thi Vương giơ bàn tay của mình lên rồi đấm mạnh xuống thanh liên, như một quả núi nện thẳng lên đó, chưa hết những cánh tay do thi khí hóa ra cũng đập mạnh, thành ra Xích Văn Vũ phải chịu áp lực cực lớn. Xích Văn Vũ bị đánh bất ngờ, ông ta nghiêm mặt lại rồi nói:

- Coi như mày giỏi đó.

Nói xong, khắp người của Xích Văn Vũ khẽ tuôn ra những luồng pháp lực rất lạ, chúng không phải là của người mà là của Hải Tộc. Da của Xích Văn Vũ dần nhăn lại rồi dần chuyển sang sần sùi tạo thành một lớp vẩy, Thi Vương bị Xích Văn Vũ làm cho hơi sững lại. Xích Văn Vũ ngước lên nhìn:

- Mày có cương khí thì tao còn thứ khác bất ngờ hơn nữa

Nói rồi, bàn tay của ông ta thi triển những pháp ấn của Hải Tộc Giao Long, hải khí từ người ông ta tuôn ra nhưng mờ nhạt và không thuần khiết như của anh em Du Ngoan, và ít hơn cả Xích Văn Cung. Hải khí len lỏi hóa thành những hải tự bổ sung thêm cho thanh liên:

- Phá.

Âm thanh vừa hô lên thì đóa hoa sen mở bung ra đồng thời những cánh sen cũng trở nên cực đại cắt nát những cánh tay của Thi Vương hóa ra kia.:" ẦM MMMM". Âm thanh nổ ra liên tục khiến cho không gian nơi này bị vặn vẹo, dư chấn lan ra triền miền. Thi Vương cũng không hề do dự, phản đòn, mười ngón tay của hắn phút chốc hóa thành nhiều thi binh rồi đổ ầm xuống, hơn trăm thi binh từ hắn xông thẳng vào đóa thanh liên kia.:" A A A, Grào ...Sát ......ĐÙNG". Những tiếng động nổ ra long trời lở đất, chúng hỗn loạn và ồ ạt cuộn vào nhau rồi nổ tung.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.