Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng gió đan xen

Tiểu thuyết gốc · 3187 chữ

Sau sự kiện giao lưu với học viện phương Bắc, nhóm Daiki trở về học viện phương Đông. Tuy nhiên, cả nhóm không thấy Bilow đâu. Khi hỏi giáo viên, họ cũng không biết tung tích của cậu ta. Sự lo lắng thúc đẩy cả nhóm tìm kiếm khắp thành phố

Sau khi không tìm thấy tung tích của Bilow tại học viện, nhóm Daiki quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm. Trong lúc đi qua chợ thành phố, họ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa những người vận chuyển hàng.

Người vận chuyển 1: “Dạo gần đây việc đi lại qua biên giới Bắc - Đông khó khăn thật. Lũ ma thú cứ xuất hiện nhiều hơn. Giao hàng mà cứ như đi nộp mạng vậy.”

Người vận chuyển 2: “Tệ nhất là vụ xe ngựa của một quý tộc cách đây vài ngày. Ngựa thì thấy mà người với xe lại mất tích. Rõ ràng là có chuyện chẳng lành.”

Nghe thấy thế, Eris và Rio liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Rio tiến đến gần, hỏi thẳng:

Rio: “Xin lỗi, các ông có thể nói rõ hơn về chiếc xe ngựa của quý tộc đó không? Cụ thể thì nó đi qua đâu?”

Người vận chuyển 1: “Hừm… nếu tôi nhớ không lầm, chiếc xe đó đi qua con đường lớn dẫn vào biên giới Đông-Bắc. Nhưng chỉ có lũ ngựa chạy trở lại, còn xe thì chẳng thấy đâu. Nghe bảo còn vương cả máu nữa.”

Eris: “Chuyện này thật bất thường. Cảm ơn các ông.”

Họ quay lại báo cho Daiki và Katan.

Daiki: “Một chiếc xe ngựa mất tích, mà lại còn có dấu hiệu bị tấn công? Nếu đúng là Bilow bị lạc trên đường, cậu ấy có thể đã gặp nguy hiểm.”

Katan: “Chúng ta không thể bỏ qua manh mối này. Đi thôi!”

Bất chấp nguy hiểm và không báo lại với giáo viên, cả nhóm quyết định tự ý tiến đến biên giới Đông-Bắc để điều tra.

Trong lúc đó, tại phòng hội đồng của học viện Phương Đông, các giáo viên cùng hiệu trưởng đang họp bàn. Ngồi đối diện là hiệu trưởng của học viện Pháp Thuật Phương Bắc, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm.

Hiệu trưởng Phương Bắc: “Như các vị đã biết, học viện của chúng tôi vừa trải qua một trận tấn công khủng khiếp. Nhiều khu vực đã bị phá hủy nặng nề, và cần thời gian để sửa chữa. Vì thế, chúng tôi đề nghị chuyển một số học viên ưu tú sang học tại học viện Phương Đông trong thời gian tạm thời.”

Hiệu trưởng Phương Đông trầm ngâm.

Hiệu trưởng Phương Đông: “Đây là một đề nghị lớn. Nhưng trong tình thế hiện tại, tôi hiểu tình hình của các ông. Học viện chúng tôi sẽ sẵn sàng tiếp nhận.”

Một giáo viên lên tiếng: “Nhưng thưa hiệu trưởng, việc chuyển học viên có thể gây ra xung đột giữa hai học viện. Các học viên phương Bắc vốn nổi danh về ma thuật, trong khi học viên chúng ta lại thiên về chiến đấu cận chiến .”

Hiệu trưởng Phương Đông giơ tay, ra hiệu im lặng.

Hiệu trưởng Phương Đông: “Đây không phải lúc để phân biệt. Sự sống còn quan trọng hơn danh dự. Hãy chuẩn bị đón các học viên Phương Bắc.”

Cuộc họp kết thúc với sự đồng thuận.

Khi đến biên giới Đông-Bắc, nhóm Daiki nhận ra khung cảnh khác thường: đường đất vắng lặng, không có nhiều ma thú như lời những người vận chuyển nói.

Daiki: “Có gì đó không ổn. Đây không giống với những gì họ kể lại.”

Katan: “Có lẽ lũ ma thú đã rời đi… nhưng tại sao?”

Eris: “Đừng chủ quan. Đây có thể là bẫy.”

Họ tiếp tục men theo con đường, cuối cùng dừng lại khi nhìn thấy những dấu vết kỳ lạ trên đất: những vết bánh xe, dấu chân ngựa và cả những vệt máu đã khô.

Rio cúi xuống quan sát.

Rio: “Những vết máu này không phải của người. Nhưng… có thứ gì đó rất nguy hiểm đã ở đây.”

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên từ phía xa. Một con quái vật cấp cao xuất hiện, cao lớn với đôi mắt đỏ rực và những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Nó lao thẳng về phía Daiki và Katan, không chút do dự.

Katan: “Cẩn thận! Nó đang nhắm vào chúng ta!”

Daiki và Katan đồng loạt giơ kiếm lên chặn cú vồ của con quái vật. Lực tấn công mạnh đến mức khiến cả hai lùi lại vài bước.

Daiki: “Chia ra tấn công! Eris, Rio, yểm trợ từ phía sau!”

Eris và Rio niệm phép thuật, tạo ra những quả cầu lửa nhỏ bắn về phía con quái vật. Tuy nhiên, nó chỉ bị phân tâm trong chốc lát, rồi gầm lên, tạo ra một sóng âm kỳ lạ khiến cả nhóm choáng váng.

Rio: “Chết tiệt, nó đang gọi thêm đồng bọn!”

Quả nhiên, từ trong rừng, nhiều con quái vật khác xuất hiện. Trong số đó, có một con cầm thanh kiếm lửa của Bilow.

Eris: “Đó là kiếm của Bilow! Cậu ấy đã thực sự ở đây!”

Katan: “Không có thời gian suy nghĩ! Chiến đấu đi!”

Trận chiến kéo dài khốc liệt, cả nhóm phải phối hợp để tiêu diệt từng con quái vật một. Nhưng số lượng áp đảo khiến họ dần kiệt sức.

Katan bất ngờ niệm một câu chú kỳ lạ.

Daiki: “Katan, cậu đang làm gì vậy?!”

Katan: “Đây là cách duy nhất! Tôi sẽ dịch chuyển các cậu ra khỏi đây!”

Daiki: “Không! Cậu sẽ bị kẹt lại!”

Katan chỉ mỉm cười, rồi hoàn thành phép thuật. Một luồng sáng bao phủ lấy Daiki, Rio và Eris, đưa họ rời khỏi khu vực nguy hiểm. Katan ở lại, đối diện với bầy quái vật, trước khi bị chúng bắt giữ.

Sáng hôm sau tại biệt thự của Anmi, Natsuki đang đứng trên sân vườn. Một con chim sẻ bay đến, miệng ngậm bức thư có dấu ấn của học viện Pháp Thuật.

Natsuki: “Thư từ học viện Pháp Thuật? Có chuyện gì đây?”

Cô nhận lấy bức thư và bước vào nhà, đưa cho Anmi.

Natsuki: “Tiểu thư, thư từ học viện Pháp Thuật đây. Có vẻ quan trọng.”

Anmi mở thư, đọc lướt qua và không giấu được sự phấn khích.

Anmi: “Thật tuyệt! Chúng ta sẽ được sang học tại học viện Phương Đông! Mình phải báo cho Luck ngay!”

Luck xem thông báo cậu cũng ngay trên đường đến phương đông hi vọng mình có thể gặp gia đinh, anmi nghe được điều đó cô lập tức chạy đến chỗ cha mình bắt ông đổi tuyến đường có thể đến làng của luck

Natsuki nhìn theo, mỉm cười nhẹ nhàng: “Lần này chắc chắn sẽ là một hành trình thú vị.”

Chiếc xe ngựa sang trọng của Anmi tiến vào ngôi làng nhỏ, gây chú ý khắp nơi. Dân làng vốn quen với những cỗ xe đơn giản, nhìn thấy chiếc xe lộng lẫy của giới quý tộc, ai nấy đều dừng tay nhìn theo.

Một đứa trẻ chạy theo xe, gọi lớn: “Nhìn kìa, xe quý tộc đấy! Ai mà giàu có thế nhỉ?”

Người phụ nữ bên đường thì thầm: “Không lẽ nhà ai trong làng này có họ hàng giàu có ở thành phố sao?”

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ xinh, nơi Luck từng lớn lên. Trong sân, mẹ Luck đang lúi húi nhặt rau, còn bố Luck ngồi trên bậc thềm, mồ hôi đầm đìa sau khi bổ củi xong.

Bố Luck ngẩng đầu lên khi nghe tiếng ngựa hí, đôi mắt đầy ngạc nhiên khi thấy chiếc xe ngựa dừng trước nhà.

Bố Luck: “Ai mà đến đây bằng thứ xe sang trọng thế này? Lẽ nào là quan chức cấp cao?”

Ông đứng bật dậy, phủi bụi trên áo, chuẩn bị ra đón khách. Nhưng khi cánh cửa xe mở ra, ông hoàn toàn sững sờ.

Người bước xuống không ai khác chính là Luck, cậu con trai đã xa nhà bao năm.

Luck bước xuống xe, tay nắm lấy Anmi, bước lên bậc thềm.

Bố Luck: “Luck? Là con sao?!”

Giọng ông nghẹn lại, bàn tay run run. Ông xoay người chạy vội vào trong vườn.

Bố Luck: “Mình ơi! Mau ra đây! Luck nó về rồi!”

Mẹ Luck giật mình, quay người lại. Nghe thấy tiếng gọi của chồng, bà buông rổ rau trên tay, chạy đến cổng. Khi nhìn thấy Luck, bà đứng lặng vài giây, rồi lao đến ôm chầm lấy cậu.

Mẹ Luck: “Con trai của mẹ… Con đã về rồi!”

Bố Luck cũng bước đến, đôi mắt rơm rớm. Ông không kìm được, ôm lấy cả hai mẹ con.

Bố Luck: “Bao năm nay… Cha cứ nghĩ con sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng giờ con đã về… và còn đưa cả… vợ con theo nữa?”

Luck đỏ bừng mặt, vội xua tay.

Luck: “Cha, không phải như cha nghĩ đâu! Đây là Anmi, bạn con ở học viện.”

Mẹ Luck mỉm cười nhìn Anmi.

Mẹ Luck: “Bạn thôi sao? Nhưng mà con bé dễ thương thật. Chà, Luck, con đúng là may mắn.”

Anmi khẽ cúi chào.

Anmi: “Cháu chào hai bác. Cháu nghe Luck kể rất nhiều về gia đình mình.”

Bố Luck quay mặt đi, đưa tay lên bịt miệng, cố nén tiếng khóc.

Natsuki đứng gần đó, khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:

Natsuki: “Thật là một cảnh tượng ấm áp.”

Sau vài phút trò chuyện ở sân, cả nhóm bước vào nhà. Luck mời Anmi ngồi xuống bàn, còn cậu ngồi đối diện, giữa hai bên là bố mẹ cậu.

Mẹ Luck rót trà cho Anmi, ánh mắt đầy sự yêu thương.

Mẹ Luck: “Con gái, con uống trà đi. Ở đây không có gì sang trọng như trong thành phố, nhưng là trà nhà tự làm, mong con không chê.”

Anmi mỉm cười, lễ phép cầm chén trà:

Anmi: “Cháu cảm ơn bác. Trà thơm lắm, bác ạ.”

Bố Luck không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Nhưng ánh mắt ông không rời khỏi Luck và Anmi.

Mẹ Luck: “Luck, con không kể với mẹ là con quen được một tiểu thư quý tộc. Nhìn cách con nắm tay nó, mẹ nghĩ hai đứa chắc chắn là một đôi rồi!”

Luck vội vàng phản bác:

Luck: “Mẹ! Đừng nói linh tinh trước mặt Anmi như thế!”

Anmi khúc khích cười, che miệng:

Anmi: “Không sao đâu, bác gái. Cháu thấy vui mà.”

Bố Luck bật cười nhẹ, nhưng rồi bất ngờ quay người, giả vờ chỉnh lại chiếc ghế, tay run run lau nước mắt.

Natsuki lặng lẽ đứng cạnh, ánh mắt đầy sự cảm thông.

Mẹ Luck tiếp tục kể thêm những câu chuyện thời thơ ấu của Luck, những lần cậu nghịch ngợm hay làm những điều ngốc nghếch.

Mẹ Luck: “Nhớ lần con trèo lên cây hái trái hồng cho mẹ, xong rơi xuống đất mà còn giả vờ như không đau. Rồi lần con khóc nhè chỉ vì bị mất cái que gỗ mà con gọi là ‘thanh kiếm phép thuật’…”

Anmi bật cười lớn:

Anmi: “Thật sao? Luck mà lại như thế à?”

Luck đỏ mặt, cúi gằm xuống bàn:

Luck: “Mẹ… Đừng kể nữa mà!”

Natsuki cố nhịn cười, quay đi chỗ khác để không làm Luck thêm xấu hổ.

Buổi chiều, trong khi bố Luck và Natsuki đang hái rau ở vườn, Kaito xuất hiện từ phía bóng cây. Khí chất áp đảo của anh lập tức khiến không gian như ngưng đọng, và Natsuki lập tức nhận ra sự hiện diện của anh.

Không gian yên bình bất ngờ thay đổi. Một áp lực lạ lùng thoáng xuất hiện trong không khí, khiến Natsuki lập tức quay lại. Đứng giữa vườn rau, Kaito hiện ra, bộ áo choàng tối màu phất phơ theo làn gió nhẹ.

Natsuki thoáng bất ngờ, đôi mắt ánh lên sự nghiêm trọng. Cô đặt giỏ rau xuống đất, tiến lại gần, giọng nói giữ sự bình tĩnh nhưng không giấu được tò mò:

Natsuki: “Kaito? Anh làm gì ở đây?”

Kaito nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng không có vẻ thù địch. Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu với bố Luck như một lời chào.

Bố Luck nhìn Kaito, không chút sợ hãi, thay vào đó là một thái độ bình thản lạ thường.

Bố Luck: “Cậu đến sớm hơn ta nghĩ. Có phải có chuyện gì khẩn cấp không?”

Kaito trả lời ngắn gọn, giọng nói trầm nhưng điềm tĩnh:

Kaito: “Mọi thứ vẫn ổn. Ta chỉ đến để chắc chắn rằng không có gì ngoài ý muốn xảy ra.”

Natsuki nhìn cả hai người, ánh mắt đầy nghi ngờ. Cô chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Natsuki: “Hai người quen nhau sao? Bố Luck, tại sao ông lại bình thản như vậy khi một thực thể như Kaito xuất hiện ở đây?”

Bố Luck mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Natsuki. Ông chỉ nhìn Kaito, như ngầm trao đổi điều gì mà chỉ hai người họ hiểu.

Natsuki nhíu mày, ánh mắt cô hướng thẳng vào Kaito, giọng nói trầm xuống nhưng vẫn giữ sự tôn trọng:

Natsuki: “Kaito, anh không phải người sẽ xuất hiện ngẫu nhiên. Nếu anh ở đây, hẳn phải có lý do.”

Kaito chỉ lướt nhìn cô một cách hờ hững, không giải thích thêm. Anh khẽ nhếch môi, như muốn kết thúc cuộc trò chuyện:

Kaito: “Không phải mọi thứ đều cần được giải thích, Natsuki.”

Bố Luck bước lại gần Kaito, giọng nói ôn hòa nhưng không kém phần nghiêm túc:

Bố Luck: “Cậu sẽ ở lại dùng bữa tối với chúng tôi chứ?”

Kaito lắc đầu, đôi mắt sắc lạnh nhìn xa xăm.

Kaito: “Không cần. Ta đã làm những gì cần làm. Những chuyện còn lại… hãy để Luck tự quyết định.”

Kaito bước lùi vài bước, ánh mắt dừng lại ở Natsuki lần cuối trước khi cơ thể anh dần mờ đi. Trước khi hoàn toàn biến mất, anh để lại một câu nói, như dành riêng cho Natsuki:

Kaito: “Có những điều tốt nhất cô không nên biết, Natsuki. Nhưng cô biết rõ ta là ai, và ta sẽ không thay đổi.”

Khi Kaito biến mất, không khí trong vườn trở lại yên bình như ban đầu.

Natsuki im lặng trong giây lát, rồi quay sang nhìn bố Luck, ánh mắt đầy sự nghi hoặc.

Natsuki: “Ông biết điều gì đó, đúng không? Ông và Kaito… đã có giao kèo gì sao?”

Bố Luck không trả lời ngay, chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút bí ẩn.

Bố Luck: “Không phải chuyện cô cần bận tâm, Natsuki. Đôi khi, biết quá nhiều lại không tốt.”

Natsuki cảm thấy khó chịu, nhưng cô cũng hiểu rằng sẽ không nhận được câu trả lời. Cô khẽ thở dài, ánh mắt hướng về phía khoảng không nơi Kaito vừa biến mất.

Natsuki (lẩm bẩm): “Kaito… rốt cuộc anh đang che giấu điều gì?”

Tại biên giới phía Tây-Bắc, một hầm ngục bỏ hoang sâu trong lòng đất là nơi bóng tối và những âm mưu nguy hiểm đang diễn ra. Nailen đứng giữa căn phòng rộng lớn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào ma trận ma pháp trên nền đá. Ánh sáng đỏ từ những ký hiệu phát ra, bao phủ không gian trong sắc màu u tối.

Tên phụ trách ma trận quỳ dưới chân Nailen, toàn thân run rẩy trong lo âu.

Nailen: “Ngươi đã chuẩn bị mọi thứ xong chưa? Ta không muốn có thêm một thất bại nào nữa.”

Tên phụ trách cúi đầu, giọng run run:

Phụ trách: “Thưa ngài Nailen, tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Lần này ma trận đã được gia cố và có thể chịu được áp lực của thực thể triệu hồi.”

Nailen nheo mắt, giọng trầm đục như mũi dao sắc lạnh:

Nailen: “Tốt. Nhưng ngươi nhớ lấy, nếu lần này còn thất bại, ngươi sẽ không còn cơ hội để xin lỗi.”

Tên phụ trách vội vã đặt tay lên trung tâm ma trận, kích hoạt. Những vòng tròn ma pháp bắt đầu chuyển động, từng ký hiệu bừng sáng. Áp lực mạnh mẽ tràn ngập khắp căn phòng, làm không khí trở nên ngột ngạt.

Từ trung tâm ma trận, một hình bóng khổng lồ bắt đầu hiện ra, cơ thể quái dị với đôi cánh đen lớn và đôi mắt rực lửa. Tiếng gầm của sinh vật vang lên, làm rung chuyển cả căn phòng.

Nailen nhếch mép cười đầy thỏa mãn:

Nailen: “Sức mạnh này… cuối cùng cũng thuộc về ta.”

Nhưng ngay khi sinh vật sắp hoàn toàn hiện thân, bầu không khí đột ngột thay đổi. Áp lực từ ma trận trở nên bất ổn, như thể bị một nguồn lực vô hình đẩy chệch hướng.

Tên phụ trách hoảng hốt, giọng run rẩy:

Phụ trách: “Không thể nào! Ma trận đang bị ảnh hưởng… áp lực này đến từ đâu?”

Nailen lập tức cảm nhận được điều gì đó bất thường. Hắn quay đầu về hướng Bắc, đôi mắt lóe lên sự giận dữ.

Nailen (lẩm bẩm): “Phía Bắc… Có thực thể nào ở đó?”

Hai luồng áp lực vô hình, một từ ma trận của Nailen và một từ thực thể ở biên giới phía Bắc, vô tình chạm vào nhau. Áp lực từ thực thể phía Bắc mạnh mẽ hơn, nhanh chóng áp đảo và làm lệch hướng ma trận.

Sinh vật trong ma trận rít lên đau đớn khi cơ thể bị xé toạc, từng phần tan biến thành ánh sáng đỏ rực trước khi hoàn toàn biến mất.

Tên phụ trách lùi lại, khuôn mặt tái nhợt, miệng lắp bắp:

Phụ trách: “Thưa ngài Nailen, tôi không biết… áp lực quá lớn, tôi không thể kiểm soát được!”

Nailen không nói gì, chỉ giơ tay lên. Một luồng năng lượng đen tối bao trùm lấy tên phụ trách. Tiếng hét của hắn vang lên thảm thiết trước khi cơ thể tan biến thành tro bụi.

Nailen hít sâu, bàn tay siết chặt, đôi mắt lóe lên sự căm phẫn:

Nailen: “Thực thể chết tiệt ở phía Bắc… Ngươi dám phá hỏng kế hoạch của ta. Lần này là lần thứ hai.”

Hắn quay lưng, bước ra khỏi hầm ngục tối tăm, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. Hắn biết mình không thể hành động thiếu suy nghĩ thêm nữa.

Nailen (thầm nghĩ): “Melon, ngươi đang điều tra thực thể phương Nam. Hãy hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, vì ta cần mọi thông tin về những kẻ cản đường. Còn thực thể phía Bắc… ta sẽ tự mình xử lý nó.”

Bạn đang đọc Bỉ Ngạ Quang sáng tác bởi yy87278966

Truyện Bỉ Ngạ Quang tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy87278966
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.