Không thể đi.
Căn phòng chỉ có một khe hở duy nhất. Cậu bé lấy chiếc thang cũ kĩ trong phòng, trèo lên xem. Nó khá nhỏ, không đủ cho cậu chui ra. Cậu lực bất tòng tâm, phải chịu cảnh đày đọa thế này.
Cái chết thực sự rất đáng sợ. Cậu không muốn chết thối xác ở đây. Cậu muốn sống một cuộc sống hạnh phúc. Cậu không đáng phải chịu bất hạnh.
Cậu đã mất đi tự do. Bố mẹ cậu đã tước đoạt quyền được sống của cậu. Cái công lý của xã hội đang ở đâu.?
Đứa trẻ ấy khóc trong tuyệt vọng và cô đơn. Có lẽ cậu sẽ chết.
Đã hai ngày ngày trôi qua, không thấy động tĩnh gì. Cậu bé vẫn ở đó.
Màn đêm buông xuống, cả căn phòng gần như chìm trong bóng tối. Cậu đói lắm. Cái bụng cậu quằn quại, đau nhức vì cái đói dai dẳng. Cậu vô cùng khát nước. Một giọt nước thôi cũng rất quý giá với cậu, thậm chí vực dậy một con người đang trên bờ vực của cái chết. Cậu chịu đựng và cố gắng chịu đựng. Cậu tin rằng may mắn sẽ đến với cậu. Cậu ngồi ở đó, nhắm mắt cầu nguyện.
Sức lực của cậu bé có giới hạn. Cậu bé không chịu nổi, liền ngã gục xuống sàn.
Thời gian trôi qua bao lâu rồi.? Cậu bé vẫn chưa tỉnh dậy. Cậu thoi thóp nằm đó, chờ đợi thần chết mang đi. Hy vọng được thắp nên rồi mau chóng lụi tàn, tuyệt vọng chồng chất đau thương. Bạn thân của cậu có biết cậu đang ở đây không.?
Đã nhiều ngày cậu bé không đến trường. Cậu bạn biết chuyện không hay liền đánh liều đột nhập vào nhà cậu, kiểm tra mọi ngóc ngách nhưng không thấy dấu vết của cậu. Cậu ta chú ý đến nhà kho phía sau nhà. Nhưng đã bị khóa. Cậu ta dùng chiếc kẹp tăm có trong tay, thành công mở khóa. Người bạn đó tiến đến chỗ cậu bé, khóc: " Mình đến rồi. Cậu không được phép bỏ mình ở lại. Giá như mình đến sớm hơn thì cậu không làm sao. Tất cả là lỗi của mình. Huhu...."
Phép màu đã đến. Cậu bé tỉnh dậy, miệng thều thào: " Mình được cứu rồi."
- " Tại mình không đến sớm, để cậu ra nông nỗi này. cậu bị nhốt bao lâu rồi.?" Cậu bạn thút thít.
- " Mình không biết nữa. Khoảng ba ngày."
- " Chắc cậu đói, khát lắm, đúng không.? May quá, mình có mang chút đồ ăn vặt với chai nước suối." - Cậu bé lấy trong cặp sách.
Cậu bé ăn ngấu ăn nghiến, cậu chưa từng ăn ngon miệng đến vậy. Cậu tu hết chai nước, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
- " Cậu đưa mình ra khỏi đây nha. Nơi đây thực sự là địa ngục, những con quỷ đột lốt người- kẻ sinh ra mình, muốn giết chết mình. Mình ghê tởm và sợ hãi cái nhân cách thối tha của chúng. Bọn mình phải đi ngay bây giờ. Không thể ở đây thêm phút giây nào nữa."
- " Cậu sẽ không đi đâu hết. Cậu phải ở đây."
- " Tại sao.? Cậu muốn mình chết ở đây ư.?"
- " Đúng."
Cậu bé ngớ người. Chuyện này là sao.?
Đăng bởi | tunguyenminh |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |