Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vui buồn khó thấu (2)

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

"Lệnh lang cứ yên tâm dưỡng thương, ta sẽ bảo Yến bộ khoái thường xuyên đến thăm, nếu có cần gì, thuốc men hay đồ bổ gì, cứ việc nói…"

"Lệnh đường cũng phải chú ý sức khỏe, ăn uống đầy đủ, lát nữa, ta sẽ nói với trụ trì, sai người hầu đến đây, nếu có việc gì, cứ bảo bọn họ giúp…"

"Lệnh muội… lệnh muội phải học hành chăm chỉ… cho dù học thêu thùa hay học những sở trường khác. Đừng để mẫu thân và huynh trưởng phải lo lắng, nếu gặp khó khăn gì, cũng có thể nói với Lục Lang…"

Âu Dương Nhung vắt óc suy nghĩ, nói ra một tràng, muốn an ủi ba người nhà họ Liễu, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, phản ứng của ba người bọn họ lại không hề nhiệt tình, cảm kích, cũng không mừng rỡ, mà là mỗi người một vẻ mặt.

Liễu thị và A Thanh dường như hơi sợ hãi hắn, lúc trả lời cũng rụt rè, e dè.

Còn Liễu A Sơn, ngoài việc lúc đầu muốn ngồi dậy hành lễ bị Âu Dương Nhung ngăn lại ra, thì những lúc khác, hắn đều ngây người nhìn chằm chằm vào tấm rèm vải màu xám phía trên, trên mặt không hề có chút vui mừng hay cảm động.

Mấy người bọn họ như con rối gỗ vậy, hỏi gì đáp nấy, nếu Âu Dương Nhung không hỏi thì bọn họ cũng không chủ động nói chuyện, thỉnh thoảng họ cười gượng gạo một cái, nhưng cơ mặt lại cứng đờ, khiến cho bầu không khí trở nên rất gượng gạo.

Tuy nhiên, Âu Dương Nhung cũng không tức giận, hắn chỉ nghĩ là mình đến quá muộn, đúng là lỗi của hắn, đã chậm trễ trong chuyện báo đáp ân nhân cứu mạng.

Sau này, khi nào rảnh, hắn phải đến đây thường xuyên… Vị huyện lệnh trẻ tuổi thầm nghĩ bụng.

"Vậy ta không làm phiền A Sơn huynh dưỡng thương nữa, ngày khác ta lại đến thăm!"

"Đại nhân đi thong thả."

Âu Dương Nhung cáo từ ra ngoài, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Yến Vô Tuất ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng nói:

"Minh phủ, vừa rồi, ti chức có xem qua, vết thương của Liễu A Sơn có vẻ như là bị kim sang túng xiết, chắc là không cứu được nữa…"

Người nào đó bỗng khựng lại.

"Kim sang túng xiết là gì?"

"Ta quên mất, đây là cách gọi trong quân đội, kim sang là vì vết thương này thường do binh khí bằng kim loại gây ra. còn túng xiết chính là triệu chứng sau khi bị thương, nó khiến cho người ta đau đớn đến mức nằm trên giường co quắp như con tôm, phụ thân ta thường hay gọi như vậy. Còn dân gian thì hình như có lang trung gọi nó là… uốn ván."

Âu Dương Nhung ngẩn người, thảo nào vừa rồi hắn nhìn thấy A Sơn được mẫu thân và muội muội quấn rất nhiều áo bông dày cộm, cứ như là nhiễm phong hàn.

Hơn nữa, lúc đó vẻ mặt của A Sơn rất đờ đẫn, ngoài nguyên nhân có thể là do hắn đã muốn buông xuôi, thì chắc hẳn cũng là bởi cơ mặt bị co cứng.

"Đây là bệnh không thể trị, hắn ta chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi, đáng tiếc cho một hảo hán."

Yến Vô Tuất lắc đầu.

Âu Dương Nhung như suy ngẫm ra điều gì đó, lẩm bẩm:

"Uốn ván sao…"

Trong thời đại không có thuốc kháng sinh này, nó quả thật là một căn bệnh nan y… nhưng cũng chưa chắc, dù sao thì thế giới này cũng có luyện khí sĩ, ngoại đan thuật của Đạo gia từ Nam chí Bắc cũng rất nổi tiếng.

Khi tham gia khoa cử ở Lạc Dương, hắn thậm chí còn nghe nói, ở hải ngoại còn có phương thuật sĩ truy tìm trường sinh, được giới quý tộc ở Lạc Dương rất ưa chuộng. Vì vậy, trong giới luyện khí sĩ, có thể thật sự có một số loại linh đan diệu dược vượt quá nhận thức của hắn.

Nhưng rõ ràng, những thế lực nắm giữ sức mạnh thần thoại này sẽ không lãng phí linh đan diệu dược cho một quan nô nhỏ bé.

Trên thế gian này, những người duy nhất quan tâm đến sự sống chết của một tiểu nhân vật vô danh như A Sơn, có lẽ chỉ có Liễu mẫu và nữ hài A Thanh có đôi mắt buồn bã kia.

Tuy nhiên… bây giờ, lại có thêm ½ người nữa.

"Ta tính là nửa người."

Âu Dương Nhung lẩm bẩm, quay người đi về phía nhà bếp của Đông Lâm tự.

Yến Vô Tuất vội vàng đuổi theo, tò mò hỏi:

"Minh phủ, nửa người là sao?"

"Ngươi tìm cho ta nửa củ khoai môn bị mốc." Chợt dừng lại rồi nói tiếp: "Tốt nhất là lên mốc xanh đậm, đồ tốt đấy."

"…" Yến Vô Tuất suy nghĩ một lúc, nhắc nhở:

"Minh phủ, đồ bị mốc không thể ăn được."

Âu Dương Nhung: ?

Thực ra, Yến Vô Tuất vẫn không hiểu tại sao Minh phủ lại đột nhiên không xuống núi nữa mà chạy thẳng đến nhà bếp, mượn nhà bếp của vị tăng nhân quản lý sự vụ, đóng cửa ở trong đó một mình nghiên cứu…

Bên ngoài cửa, bộ khoái ôm đao đứng nhìn huyện lệnh trẻ tuổi, người mà trong ấn tượng của hắn vẫn luôn là một thư sinh nho nhã yếu đuối, lúc này người nọ đang lục tung mọi thứ, tìm khoai môn, than củi, nước cơm, còn có cả dầu ăn, nồi đất, bông gòn… sau đó, hắn xắn tay áo lên, bắt đầu trổ tài, hơn nữa, hắn còn nghe thấy vị huyện lệnh trẻ tuổi kia thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy câu kỳ quái như "ký ức đã chết lại bắt đầu tấn công ta" gì đó.

Âu Dương Nhung dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, nhìn thiết bị tinh chế thô sơ trên bàn, hắn không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm:

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.