Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạ gia có cô gái mới lớn (3)

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

"Lương Hàn huynh cho rằng, chỉ cần là lời nói dối nhỏ thì không sao?"

"Ta không biết. Nhưng những gì sư muội nói đều đúng."

"Vì ta nhỏ tuổi nên Lương Hàn huynh chiều ta?"

"Không phải."

"Vậy là vì sao?"

"Vì sư muội lớn nhất."

"Không phải là cùng một ý nghĩa sao?"

"Không phải cùng một ý nghĩa."

"Chính là cùng một ý nghĩa!"

"Vậy thì cứ coi như là cùng một ý nghĩa đi."

"…"

Tạ Lệnh Khương đột nhiên cảm thấy việc sư huynh bị nàng đá một cái cũng không phải là không có lý do.

"Thấy chưa, ta đã nói là hai đứa nó rất hợp nhau mà."

Chân thị nhìn hai đứa trẻ đang tâm đầu ý hợp phía sau, càng nhìn càng vừa mắt, mỉm cười nói với Tạ Tuần cũng đang ngoái đầu nhìn lại.

"Tính tình của Loan Loan có phần hơi nghiêm túc, cứng nhắc."

Tạ Tuần thở dài, nếu là nam nhi thì đây không phải là vấn đề lớn.

"Cứng nhắc, nghiêm túc sao? Chuyện này nô gia rành, đàn lang nhà ta chính là như vậy, Tạ tiên sinh, ta nói cho ngài nghe, từ nhỏ đến lớn, ta đã đánh… à không, là ân cần dạy bảo nó rất nhiều lần, mệt chết ta…"

Chân thị bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái với Tạ Tuần, khiến cho hắn sững sờ, đường đường là một đại nho, hàng ngày, tâm tâm niệm niệm đều là chuyện quốc gia đại sự, chuyện gia tộc, chuyện thư viện, vậy mà hôm nay hắn lại ngồi đây bàn luận mấy chuyện vụn vặt trong nhà cùng với một người đàn bà, nhưng mà, cảm giác cũng khá mới mẻ.

Tạ Tuần cười khẩy.

Chân thị lại bắt đầu chầm chậm triển khai bản đồ Yến quốc của mình.

"Thảo nào lệnh viện lại nói có một tâm nguyện là gặp đàn lang nhà ta, tính cách của hai đứa nó quả thật rất giống nhau, đều là chính nhân quân tử, đây chẳng phải là cùng chung chí hướng sao? Ở riêng với nhau, chắc chắn là bọn nó sẽ có rất nhiều chuyện để nói, ta tin, rất nhanh thôi, hai đứa nó sẽ trở thành bằng hữu chí thân của nhau."

Vị thẩm nương nào đó hình như đã quên mất chuyện mấy hôm trước, bà còn mắng chất nhi của mình là chính nhân quân tử, cổ hủ, vô dụng.

"Chắc là vậy. Nhưng mà, không chỉ có Loan Loan cực kỳ ngưỡng mộ Lương Hàn, mà rất nhiều sư đệ ở thư viện cũng muốn được gặp mặt Lương Hàn, đây mới là tấm gương mà đại sư huynh nên làm."

Tạ Tuần gật đầu.

Sự ngưỡng mộ của mấy tên sư đệ ở thư viện sao? Vô dụng, sao có thể sánh bằng một phần vạn, một phần ức thiện cảm của vị sư muội quý nữ Tạ thị này chứ?

Tuy ngoài mặt, Chân thị vẫn mỉm cười gật đầu, nhưng trong bụng, nàng lại lại hoàn toàn ghét bỏ.

Nàng suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói:

"Tuy nô gia chỉ là một phụ nhân, nhưng từ lâu, ta đã rất ngưỡng mộ sự phóng khoáng của Giang Tả Tạ thị, hơn nữa, nghe nói… sĩ tộc ở Giang Tả coi trọng nhân phẩm?"

Tạ Tuần phẩy tay, nói:

"Chỉ là lời khen ngợi của người ngoài mà thôi, không dám nhận."

Chân thị hỏi tiếp:

"Vậy tiên sinh thấy, đàn lang nhà ta có phải là người như vậy hay không?"

"Lương Hàn đương nhiên là một trong những người trẻ tuổi tài giỏi nhất thư viện."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Tạ Tuần có phần khó hiểu, tại sao thúc mẫu của đồ nhi lại nói chuyện này với ông, suy nghĩ một lúc, rồi ông nói:

"Phu nhân đừng nên xem nhẹ mình như vậy, năm nay Lương Hàn mới hai mươi tuổi đã là quan lớn một huyện, đúng là nhân trung long phượng, rất nhiều vị tiến sĩ lớn tuổi hơn hắn, là đồng môn với hắn, đến bây giờ vẫn còn đang loay hoay ở Lạc Dương, ngày ngày ăn chơi hưởng lạc."

Nhưng mà, đám cá mè một lứa kia đều đã cưới vợ sinh con rồi, còn nhân trung long phượng thì vẫn đang ế chỏng ế chơ… Chân thị đã sớm bất mãn về chuyện này rồi. Vì vậy, nàng cũng không vòng vo tam quốc nữa, mà trực tiếp nói thẳng:

"Nói thật với tiên sinh, nô gia vừa nhìn thấy lệnh viện đã cảm thấy rất yêu thích, con bé vừa hiểu chuyện vừa xinh đẹp như tiên nữ giáng trần… Không biết… Loan Loan đã có hôn ước gì chưa?"

Chân tướng phơi bày.

Tạ Tuần hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Chân thị, không lập tức trả lời, như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói:

"Tạm thời thì chưa. Trước đây, mẫu thân của nó có nhắc đến chuyện con cháu Thôi gia muốn đến cầu hôn, nhưng mẫu thân của nó đã từ chối thay, sau này, nó lại bận rộn học hành…."

Hắn dừng một chút, nhìn lên bầu trời âm u, gật đầu, nói:

"Hôm nay không quấy rầy phu nhân nữa, ta và Loan Loan phải về phòng nghỉ ngơi, sáng mai, nếu phu nhân có thời gian, thì cùng với Lương Hàn đến dùng bữa sáng với chúng ta, đến lúc đó… chúng ta lại trò chuyện tiếp."

Chân thị cũng không vội, nàng mỉm cười nói:

"Đương nhiên là có thời gian rồi, đàn lang nhà ta còn muốn được ở bên cạnh Tạ tiên sinh và tiểu sư muội thêm một lúc nữa, nó ở huyện Long Thành này cũng không có bạn bè gì, ngày thường, nó cũng rất cô đơn, có chuyện gì cũng không nói với ta, Tạ tiên sinh và Loan Loan đến đây thật sự là cứu nguy…

Không sao, tiên sinh cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, mai chúng ta trò chuyện tiếp."

Tạ Tuần mỉm cười.

"Thẩm nương, người đang cười gì vậy?"

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.