Công đức bị trừ không hiểu lý do
"Ta cười sao?"
"Còn nói là không cười, mặt mày nở hoa luôn rồi."
"Có phải muốn ăn đòn không hả? Ngay cả việc thẩm cười mà con cũng muốn quản sao?"
"Con chỉ cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra thôi."
"?"
Âu Dương Nhung và Chân thị tiễn hai cha con nhà họ Tạ về một đình viện nhỏ thanh nhã ở phía Tây Đông Lâm tự, Tạ gia là danh gia vọng tộc, bọn họ có một khoảng sân riêng ở Đông Lâm tự, quanh năm suốt tháng đều được giữ gìn sạch sẽ và để trống.
Trên đường quay về Tam Tuệ Viện, Âu Dương Nhung nhìn thấy Chân thị thỉnh thoảng lại cười khúc khích, hắn không khỏi cảm thấy bất lực.
"Thẩm nương, vừa rồi, người và lão sư đã nói gì với nhau vậy?"
"Chuyện của người lớn, con đừng hỏi. Còn con, con và Loan Loan đã nói gì với nhau vậy?"
"Loan Loan? Người là người ngoài, gọi nhũ danh của người ta làm gì? Muốn lấy lòng người ta sao? Còn có, chuyện của hậu bối, người cũng đừng hỏi."
"Này, tiểu tử này, con muốn ăn đòn…"
Âu Dương Nhung khoanh tay, nghiêng người né tránh.
Một lúc sau, hắn quay đầu lại, tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi:
"Chẳng lẽ người đã nói chuyện kia với lão sư rồi sao?"
"Chuyện gì? Ta không hiểu con đang nói gì."
Âu Dương Nhung càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, nhất là khi nhìn thấy khóe môi có nốt ruồi son của phụ nhân hơi nhếch lên, hắn nói:
"Người… người làm như vậy, sau này, con biết mặt mũi nào mà gặp lão sư đây?"
Hắn hít một hơi thật sâu.
"Gặp thế nào là gặp thế nào? Trở thành nhạc phụ, chẳng phải là ngày nào con cũng được gặp sao? Yên tâm đi, ngày mai sẽ có kết quả, chắc chắn là thành công!"
Chân thị cười híp mắt, dùng ngón tay được sơn màu đỏ hồng ấn vào đầu của tên đầu gỗ nào đó, nói:
"Cho nên mới nói, vẫn là phải để lão nương ra tay, đám người trẻ tuổi các con bây giờ đúng là da mặt mỏng, thích người ta mà cũng giấu trong lòng. Cơ hội là do mình tự nắm bắt, bỏ lỡ lần này thì không còn cơ hội nào nữa đâu. Năm đó, nếu nhà các con không nắm bắt cơ hội đến cầu hôn, thì sao con có được một người thẩm nương dịu dàng, chu đáo như ta chứ? Không đời nào."
"Sao chất nhi lại cảm thấy… chuyện này càng khiến cho con phải cảnh giác hơn nhỉ?
Chân thị nhíu mày, đánh giá Âu Dương Nhung:
"Sao ta lại cảm thấy, dạo này, đàn lang nói nhiều hơn vậy?"
"Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng."
Chân thị: … Con đang mắng chửi xéo ta sao?
Âu Dương Nhung đột nhiên bình tĩnh lại, dường như cũng không còn tức giận về việc Chân thị tự tung tự tác nữa, hắn im lặng nhìn thẳng về phía trước.
"Con bày ra vẻ mặt đó làm gì? Thẩm nương thấy rất kỳ lạ, Loan Loan là cô nương tốt như vậy, đặc biệt là… nơi đó, sau này, con cháu nhà chúng ta sẽ được ăn ngon mặc đẹp, bây giờ, đám nam tử các con không thích kiểu con gái như vậy sao? Kỳ lạ thật đấy."
"Còn có tính cách, ta nói cho con biết, kiểu con gái cứng nhắc, nghiêm túc như vậy mới là bảo bối, vừa thuần khiết, vừa bảo thủ, tuy ngoài mặt, tính cách của bọn họ có vẻ nhàm chán, khó gần gũi, nhưng một khi đã có được trái tim của bọn họ, hoặc là bọn họ đã quyết định chọn con, thì bọn họ sẽ là một người vợ chung thuỷ, một lòng một dạ với con, cho dù con có đuổi cũng không đi… Hơn nữa, còn hiền thục, đảm đang, biết vun vén cho gia đình, yêu thương chồng con, nghe nói, con bé còn là một tài nữ, sau này, con cái của con nhất định sẽ rất thông minh, không cần phải lo lắng đến chuyện dinh dưỡng, sinh đôi cũng không thành vấn đề…"
"Thẩm nương."
Âu Dương Nhung cắt ngang.
"Sao?"
Âu Dương Nhung lắc đầu, nói:
"Người cũng quá coi thường tiểu sư muội rồi, người ta chướng mắt đâu."
Huống chi, lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã không phù hợp với hình tượng chính nhân quân tử trong lòng nàng rồi… Âu Dương Nhung thầm cười một cái, thực ra, hắn rất hài lòng với cuộc gặp gỡ chân thật, không có lớp kính lọc này, đây mới là gặp mặt con người thật của đối phương.
Chân thị phẩy tay, tỏ vẻ không sao cả, nàng sẽ ra tay, nói:
"Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy, Tạ tiên sinh mới là người quyết định, con bé có ý kiến gì thì cũng vô dụng, chỉ cần lão sư của con hài lòng là được."
Âu Dương Nhung không giải thích chuyện mà hắn vô tình nghe được, về sự tích tiểu sư muội làm thơ từ chối hôn sự, còn sỉ nhục công tử nhà họ Thôi, hắn chỉ lảng sang chuyện khác, dặn dò:
"Tối nay, thẩm nương về phòng chuẩn bị một chút, sáng mai tiễn lão sư đến bến phà Bành Lang, chúng ta cũng nhân tiện xuống núi, dọn về nha môn làm việc."
Mục đích ở lại Đông Lâm tự đã hoàn thành, Chân thị cũng không giữ Âu Dương Nhung lại nữa, nàng gật đầu đồng ý, nhưng miệng thì vẫn không ngừng líu lo:
"Đàn lang yên tâm đi, cô nương nhà họ Tạ này nhìn là biết rất được, thẩm nương đã kiểm tra kỹ càng rồi, tuyệt đối sẽ không giống như lần trước, nuôi phải một con bạch nhãn lang đâu."
Âu Dương Nhung đang định chuồn đi, bỗng nhiên sững người lại:
"Bạch nhãn lang là sao?"
"Chính là lúc nhỏ, mẫu thân của con đã chọn cho con một đứa con dâu nuôi từ bé từ nhà mẹ đẻ của nàng đấy."
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 20 |