Nơ bướm và kinh hỉ (3)
"Hả?"
Chân thị mừng rỡ, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt, thầm nghĩ: ổn!
Tạ Tuần liếc nhìn Âu Dương Nhung, sau đó, lão sư lặp lại một lần nữa, từng chữ từng chữ, đúng là muốn để Tạ Lệnh Khương ở lại bầu bạn với hắn.
Âu Dương Nhung im lặng, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía vị tiểu thư nhà họ Tạ đang ngồi im lặng đối diện, lúc này, nàng ta đang dùng tay phải chống cằm, nghiêng đầu nhìn vị tăng nhân đang bưng cháo đi vào từ ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng trong đầu Âu Dương Nhung, lúc này, chỉ có một câu: Giải thích cho ta xem, mẹ nó chữ kinh hỉ viết thế nào vậy?
Hôm nay, Tạ Lệnh Khương lại mặc nam trang.
Nàng cao ráo, da trắng nõn, tóc mai đen nhánh, đầu đội khăn trùm đầu bằng sa đen, mặc áo choàng dài tay hẹp cổ màu lam sẫm, eo thắt đai lưng bằng ngọc bích, chân mang giày ống cao gót bằng gấm.
Âu Dương Nhung có ánh mắt rất kén chọn nhưng cũng phải thầm cảm thán, vị tiểu thư nhà họ Tạ này quả thật là người có dung mạo xinh đẹp, khí chất tao nhã, mặc nam trang lại còn phong độ hơn cả nam tử, chỉ có điều, cơ ngực hơi to một chút, khiến cho nam tử nhìn thấy cũng phải ghen tị.
Việc nữ tử mặc nam trang ở Đại Chu không phải là chuyện gì kỳ lạ, từ khi Đại Càn khai quốc, từ các tiểu thư khuê các ở Trường An và Lạc Dương, trào lưu này đã lan rộng và trở thành mốt thời thượng của nữ tử trong đế quốc.
Có lẽ là do hoàng tộc Ly thị có dòng máu của người Địch, nên tính cách phóng khoáng, cởi mở, cũng có thể là do cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa Nam triều và Bắc triều đã khiến cho quá nhiều nam tử bỏ mạng, nữ tử phải tham gia vào các hoạt động sản xuất và hoạt động xã hội, địa vị được nâng cao đáng kể. Trong dân gian, nữ tử có thể gánh nửa bầu trời, còn trong giới thượng lưu của đế quốc, các nữ quý tộc tích cực tham gia chính trị, cuối cùng, thậm chí còn xuất hiện một Nữ để họ Vệ dũng mãnh, giết cho hoàng tộc Ly thị xác chất thành đống.
Vì vậy, việc tiểu sư muội thường ngày mặc nam trang, lại còn đến thư viện học hành, một cước có thể đá bay hai tên đại hán, căn bản không phải là chuyện gì to tát.
Vậy chuyện gì mới là chuyện to tát?
Đột nhiên, nàng ta sắp gả cho ngươi, đó mới là chuyện to tát.
"Lão sư, học sinh… không hiểu."
Âu Dương Nhung nhìn thẳng vào ánh mắt mỉm cười của Tạ Tuần, nói:
"Tiểu sư muội ở lại đây bầu bạn với con làm gì? Công việc ở nha môn rất bận rộn, con sợ không chăm sóc tốt cho tiểu sư muội."
"Này, con nói chuyện kiểu gì vậy…"
Chân thị đưa tay ra véo vào đùi của tên cháu trai ngốc nghếch, Âu Dương Nhung khép hai chân lại, nghiêng người né tránh.
Tạ Lệnh Khương liếc nhìn Âu Dương Nhung, nghiêm túc lắc đầu, nói:
"Không phải là Lương Hàn huynh chăm sóc ta, mà là ta chăm sóc Lương Hàn huynh."
Có khác nhau sao?
Ừm, hình như đúng là có chút khác biệt.
Xem ra, vị tiểu thư nhà họ Tạ này thích ở trên, nhưng mà, để cho đàn lang nhà ta ở dưới cũng không phải là không được, ban ngày, chịu khó ở dưới một chút, đến tối, chẳng phải là có thể lật người sao… Chân thị thầm nghĩ.
Nhìn thấy học sinh im lặng không nói gì, còn vị Chân phu nhân kia thì như thể đã hiểu lầm điều gì đó.
Tạ Tuần lên tiếng nói với phụ nhân:
"Đa tạ phu nhân đã quan tâm, nhưng mà, hiện tại, Loan Loan vẫn đang tập trung vào việc học tập và rèn luyện, ta cũng rất hy vọng con bé có thể kế thừa Nho thuật của gia tộc, mấy năm nay, ta không muốn để cho những chuyện khác làm phiền đến con bé."
Đây là từ chối khéo léo.
"Tuy nhiên, Lương Hàn không thể học theo tiểu sư muội của con được, con đã làm quan rồ. Đúng là nên cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự, tề gia cũng là một loại tu hành mà. Phu nhân, hôm qua, có một câu mà phu nhân nói đúng một nửa, ta không dám chắc là sĩ tộc Giang Tả có coi trọng nhân phẩm hay không, nhưng Tạ thị ở Trần Quận chúng ta chắc chắn coi trọng nhân phẩm. Sau khi trở về, ta sẽ tìm hiểu các chi họ khác, xem có vị tiểu thư nào phù hợp với Lương Hàn hay không, để tác thành cho hai đứa."
Đây là lùi một bước để tiến ba bước.
Cũng có thể chỉ là bánh vẽ mà thôi.
Chân thị sững người ra, im lặng một lúc, sau đó, bà ta cất chiếc vòng vào trong tay áo, do dự hỏi:
"Vậy thì thật đáng tiếc… Vậy những chi họ khác mà ngài nói là trực hệ hay là chi thứ?"
Tạ Tuần vẫn thản nhiên như không, kiên nhẫn giải thích:"
"Đối với người ngoài, họ có thể bị xem là chi thứ, nhưng trong tộc, chúng ta đều coi nhau như người một nhà, không phân biệt trực hệ hay thứ hệ, phu nhân cứ yên tâm, phù hợp mới là tốt nhất."
"Ồ, thì ra là như vậy…"
Chân thị từ từ cúi đầu, nhìn bát cháo đã nguội trên bàn.
Phản ứng thất vọng của Chân thị khiến cho Tạ Tuần hơi áy náy, thực ra, chi trực hệ ở Kim Lăng cũng không phải là không có tiểu thư khuê các, nhưng mà, hầu hết đều không được. Những vị tiểu thư kia còn không bằng một nửa so với Loan Loan, nhưng lại đều tự cao tự đại, mắt cao hơn đầu. Trừ phi là người có quyền có thế trong triều, nếu không, bọn họ còn chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 19 |