Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần chúng thích nghe (2)

Phiên bản Dịch · 1088 chữ

Âu Dương Nhung thản nhiên như không, hắn gõ mạnh đường mộc xuống bàn, quát:

"Quỳ xuống!"

"Không quỳ!"

Liễu Tử Lân ngẩng đầu lên, nói:

"Ta là sĩ tử của châu quan học, cuối năm nay, nhà ta còn muốn đưa ta đến Bạch Lộc Động Thư Viện học hành, ta là người đọc sách, có thể gặp quan nhưng không quỳ!"

Tạ Lệnh Khương do dự dừng bước, nàng ta quay đầu xin chỉ thị.

Điêu huyện thừa cũng khuyên:

"Đúng vậy, không thể quỳ được, hay là để ngày khác lại xử…"

Âu Dương Nhung đột nhiên mỉm cười.

"Ai bảo hắn quỳ trước mặt quan?"

Hắn lấy một miếng ngọc bội từ trong người ra, ném lên bàn, nói:

"Trùng hợp quá, ta và lệnh Khương huynh cũng là người đọc sách ở Bạch Lộc Động Thư Viện, sư phụ của chúng ta là phó sơn trưởng, vai vế của chúng ta cao hơn ngươi, trong Nho môn, trên dưới phân minh, mau quỳ xuống cho ta!"

Tạ Lệnh Khương nhướng mày, liếc nhìn Âu Dương Nhung, có vẻ hơi bội phục, nhưng trượng hình trên tay nàng ta không hề dừng lại, trực tiếp vụt vào chân của ác bá.

"Á!"

Liễu Tử Lân kêu lên một tiếng đau đớn, hắn ta ôm chân, ngã quỳ xuống đất, kêu gào thảm thiết.

"Hít!"

Ngay cả những người dân đang đứng xem cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Tạ Lệnh Khương quay sang đỡ Doanh Nương cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nàng ta có hơi ngượng ngùng, suy nghĩ một lúc, sau đó, nàng ta lạnh lùng bổ sung:

"Ở thư viện, đối phó với loại bại hoại như vậy, đánh gãy chân cũng là chuyện rất bình thường."

sư xuất hữu danh, tiểu sư muội học được rất nhanh…

Âu Dương Nhung kìm nén nụ cười, hắn gõ mạnh đường mộc xuống bàn:

"Đã quỳ rồi thì tiếp tục xử án, hôm nay, ngươi có ba tội, một là ném đồ vật từ trên cao xuống làm bị thương người đi đường, hai là thả chim ưng làm bị thương người khác, gây mất trật tự nơi công cộng, khiến cho người dân hoảng sợ, ba là giương oai trước công đường, uy hiếp nữ tử, đổi trắng thay đen."

Liễu Tử Lân nghiến răng nghiến lợi, biện minh:

"Đó đều là thức ăn mà ta gọi, ta đang cho bọn họ ăn, ta đang làm việc thiện!"

Âu Dương Nhung cầm tách trà nóng trên bàn, hắt thẳng vào mặt hắn ta, nói:

"Trà của bản quan, tặng cho ngươi, cũng là làm việc thiện."

Những người dân đứng xem xung quanh cười vang.

Khuôn mặt dính đầy lá trà của Liễu Tử Lân đỏ bừng vì tức giận.

Âu Dương Nhung thản nhiên nói:

"Tội thứ nhất, bồi thường cho mỗi người dân bị thương trên đường mười quan tiền."

"Tội thứ hai, bồi thường cho mỗi người dân bị hoảng sợ mười quan tiền."

"Tội thứ ba… ngươi dập đầu xin lỗi nàng ta đi."

"Ả ta chỉ là một con tiện nô bán thân, mà muốn ta quỳ sao?"

Liễu Tử Lân trợn mắt, không thể tin nổi, hắn bất mãn, nói:

"Không phải chỉ là tiền thôi sao? Ta có rất nhiều tiền, ngươi muốn bao nhiêu, bổn thiếu gia bồi thường cho ngươi là được chứ gì!"

Âu Dương Nhung không để ý đến hắn, hắn quay đầu lại hỏi Doanh Nương:

"Vừa rồi, ngươi đã dập đầu bao nhiêu cái rồi?"

Doanh Nương vội vàng xua tay, nói:

"Nô gia không có dập đầu, nô gia không có dập đầu."

Âu Dương Nhung nghiêng tai, hỏi:

"Cái gì? Một trăm cái? Được, một trăm cái!"

Doanh Nương: …

Liễu Tử Lân trừng mắt, kêu oan:

"Rõ ràng là nàng ta nói không có mà!"

Âu Dương Nhung tiện tay ném thẻ tre xuống, ra lệnh:

"Đánh!"

Liễu Tử Lân tức giận, định nói gì đó, nhưng Tạ Lệnh Khương đã đá hắn ngã xuống trước mặt Doanh Nương, Yến Lục Lang cũng cầm gậy lên, đánh vào mông hắn, những người dân xung quanh đều hò reo, cổ vũ.

"Á, khoan đã… khoan đã… ta dập đầu, ta dập đầu!"

"Ngươi dập đầu, nàng ta đếm. Sau khi dập đầu, nộp tiền xong thì cút đi cho khuất mắt ta."

Âu Dương Nhung tiện tay ném thẻ tre xuống, sau đó hắn đứng dậy, phủi tay, trong tiếng dập đầu bịch bịch, hắn bước lên bậc thang cao ba bậc trước cửa huyện nha, xoay người lại, nhìn những người dân trước mặt, lớn tiếng nói:

"Ta đến Long Thành chỉ làm một chuyện:"

"Cứu tế."

"Trị thủy."

"Còn có… công đạo!"

"Tiểu thư, tiểu thư, người mau nhìn mau nhìn, ngoài kia thật nhiều người, hình như là vị tân huyện lệnh kia đang xử án trên phố!"

"Tiểu thư, vị Tạ tiểu thư kia cũng ở đó."

"Tiểu thư, hình như tân huyện lệnh đang xử tên tam thiếu của Liễu gia kia, hay quá, ta muốn xem mông của hắn nở hoa…"

"Được rồi, đừng nhìn nữa."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó, người nọ lại thản nhiên nói:

"Cẩn thận lại ngã từ trên tường xuống, mông của ngươi sẽ nở hoa trước đấy."

"Nhưng mà, tiểu thư, tân huyện lệnh đã cho mông của Liễu tam thiếu nở hoa rồi, oa, Tạ tiểu thư lợi hại quá!"

Nhỏ giọng một chút.

"Dạ… nhưng mà, tiểu thư, vị tân huyện lệnh này đẹp trai thật đấy, lần trước, chúng ta đứng từ xa, chưa kịp nhìn rõ thì hắn đã rớt xuống nước rồi. Không hổ là thám hoa lang Hạnh Viên Yến."

"Chỉ là một bình hoa trong giới sĩ lâm thanh lưu mà thôi."

"Nhưng mà, bình hoa cũng rất đẹp mà, trưng ở đó cũng rất đẹp."

"Bình hoa là thứ mà giới sĩ lâm dùng để khoe khoang, đế vương dùng để tô điểm cho thanh danh, sử quan dùng để trang điểm cho lịch sử, còn dân chúng thì dùng để tự an ủi bản thân, bây giờ, đến cả một nha hoàn nhỏ bé như ngươi cũng xem bình hoa là thứ để ngắm nghía. Xem ra, bình hoa đúng là rất tốt, chỉ có điều, nhược điểm duy nhất của nó là rất dễ vỡ, đối với những chuyện lớn thì chẳng có ích lợi gì."

Bạn đang đọc Cái Gì A Quân Tử Cũng Phòng À (Dịch) của Dương Tiểu Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.