Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khôi Lỗi Tông!

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Khôi Lỗi tông, ma môn.

Từng đệ tử tạp dịch mới tới khóc không ra nước mắt, đứng thành một hàng, chờ điểm danh, Tống Diên cũng ở trong đó.

ma môn mỗi năm năm sẽ tuyển người một lần và phần lớn những người được tuyển đều bị đưa đến đây theo phương thức bắt cóc, nhất là tạp dịch.

Tống Diên cũng bị bắt cóc tới. Nhưng điều này không quan trọng. Bởi vì sau khi bị bắt cóc, dường như nguyên chủ đã chết trong quá trình vận chuyển, mà hắn thì vừa vặn xuyên qua, không có ký ức, không có gì cả.

Nên đối với hắn, loại tình huống này lại là tốt nhất.

Một hung nhân mặc hắc giáp cầm theo danh sách, bắt đầu điểm danh từng người, tiến hành phân phối. Phân phối là ngẫu nhiên, bởi vì không ai cố ý đi ấn định lựa chọn cho đệ tử tạp dịch cả, hơn nữa tuy chuyện “Tuyển người" sẽ diễn ra năm năm một lần, nhưng tỷ lệ tiêu hao tạp dịch của ma môn vẫn tương đối cao, bởi vậy một khi thiếu tạp dịch, ma môn sẽ tiếp tục đi bắt người về bổ sung.

Trước khi Tống Diên xuyên qua, hắn chỉ là một tên “nô lệ” cho tư bản, lúc này lại đang nghiêm túc nghe hung nhân áo giáp đen kia báo ra địa danh.

Phòng làm giấy, phòng liệm thi, phòng chế da, phòng giặt tẩy, phòng bếp, vườn linh thực, phòng đưa tin, phòng mua sắm, phòng thử dược...

Có rất nhiều loại tạp dịch, nhưng đối với những tạp dịch mới đến, có vài căn nhà nếu chỉ nghe tên, bọn họ sẽ không rõ nơi này dùng để làm gì. Nhưng đến cuối cùng cũng có một số người nghe qua hung danh của Khôi Lỗi Tông.

“Mã Lão Tả.”

“Có.”

“Ngươi đi phòng liệm thi báo cáo, trợ giúp đệ tử chính thức làm việc.”

Người bị điểm danh là một vị trung niên, nhìn chất phác, vừa nghe vậy lại run lẩy bẩy, chợt "phù phù" một tiếng quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, lập tức cầu khẩn luôn mồm: “Đại nhân, mong ngài giúp ta đổi chỗ khác, bảo ta làm heo làm chó ta cũng tình nguyện, chỉ cần ngài không đưa ta đi phòng làm giấy, phòng liệm thi, phòng chế da là được! Đại nhân, cầu ngài!”

Hung nhân mặc giáp đen khẽ gật gật đầu, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ rồi?”

Người trung niên kia vô cùng vui sướng, ông ta kích động luôn miệng nói: “Cảm ơn, cảm ơn!”

Hung nhân mặc giáp đen trực tiếp vung tay áo lên, một cái bóng trắng nhanh chóng lướt ra, thấy gió liền bay lên, đợi cho đến khi nó xuất hiện sau lưng Mã lão Tả mới dừng lại, đó là một mỹ nhân mặc váy trắng bồng bềnh, bàn chân mềm mại của mỹ nhân đang từng bước từng bước đặt lên đầu Mã lão Tả.

Răng rắc!

Bàn tay nhỏ xoay chuyển, cái đầu Mã lão Tả cũng xoay một vòng.

Lạch cạch!

Thi thể ngã xuống đất, thoáng cái đã không còn hơi thở.

Hung nhân giáp đen đưa tay thu lại, mỹ nhân áo trắng kia lập tức hóa thành người giấy, lại bay trở về trong tay áo gã. Tên hung nhân này vỗ vỗ tay, rất nhanh đã có lão tạp dịch từ bên ngoài đi tới, xe nhẹ đường quen dọn lấy thi thể, cũng không biết sẽ đưa đi đâu.

Nhóm tạp dịch mới tới lập tức trợn mắt há hốc mồm, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Lúc này, hung nhân giáp đen mới nói: “Các ngươi đều nghe được rồi, là chính hắn nói mình muốn làm heo làm chó. Như vậy ta giết một con heo chó, hẳn là không quá đáng chứ?”

Sau khi thuận miệng nói xong câu này, hung nhân giáp đen lại tiếp tục điểm danh. Mà những người còn lại đều rơi vào nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời nữa, nếu người nào bị điểm trúng, thân thể đều run lên, chỉ hận không thể lập tức xoay người chạy trốn, nhưng có tấm gương ngay trước mắt, bọn họ lại không dám làm gì.

“Tống Diên.”

“Đi lên.”

Thiếu niên tướng mạo bình thường lập tức đi ra.

“Ngươi đi phòng chế da, trợ giúp đệ tử chính thức.”

Tống Diên thoáng sửng sốt, hắn vẫn còn nhớ lời Mã lão Tả từng nói lúc trước. Mã lão Tả nói chỉ cần không phân cho ông ta đến phòng làm giấy, phòng liệm thi, phòng chế da, còn thế nào cũng được. Thật hiển nhiên, ba phòng tạp dịch này có đại hung hiểm.

Nhưng chuyện tới trước mắt, Tống Diên cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể run giọng đáp một câu: “Vâng.”

Rất nhanh, Tống Diên đã được đưa cho một tấm thẻ bài, thẻ bài này là hắc mộc, trên mặt thẻ bài có ghi mấy chữ "Tống Diên", "Tạp dịch" và "Bì Ảnh 527" được viết bằng một loại dung dịch gì đó, cũng không rõ là máu hay là chu sa, cái trước là tên, thân phận, còn cái sau là đánh số thứ tự.

Sau đó, một lão tạp dịch đi trước dẫn đường, nhanh chóng đưa hắn đi xuyên qua đỉnh núi to lớn của Khôi Lỗi tông, cuối cùng mới dừng lại phía trước một cái sườn núi.

Tống Diên tiến lên hai bước, đã trông thấy được một loạt những gian nhà đá tọa lạc trên vách núi, mà bên ngoài vách núi lại là một mảnh mây mù cuồn cuộn.

Đột nhiên, con ngươi trong mắt Tống Diên co rút lại, bởi vì hắn vừa trông thấy từng cỗ quan tài trong suốt lơ lửng tựa như hàm răng, mọc ra trên vách đá. Chờ tới khi nhìn kỹ lại, hắn còn trông thấy những thứ đáng kinh ngạc hơn, đó là bên trong những chiếc quan tài kia còn có giường, có bàn, có ghế, đây rõ ràng là tạo hình của từng căn phòng rồi.

Bạn đang đọc Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu (Dịch) của Thị Đào Hoa Tô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.