Nô đạo cổ sư, Ngụy Anh
Thiên Ca rơi xuống vực, bầu trời lập tức đen lại, hắn không còn cảm nhận được cảm giác xung quanh nữa, đầu óc như bị cái gì thôi miên, lập tức hoà mình vào bóng đêm.
"Ngươi tỉnh chưa...?"
Âm thanh mệt mỏi vang lên bên cạnh.
Thiên Ca cố hết sức vẫn không thể cử động, lâu lâu lại nghe thấy âm thanh này.
"Ngươi tỉnh lại chưa?"
"Còn không tỉnh nữa, ta biến ngươi thành cương thi đấy!"
"Ngươi tỉnh chưa?"
Câu hỏi này cứ văng vẳng bên tai, cho đến một ngày hắn mở mắt ra, ánh sáng lâu ngày không tiếp xúc khiến mắt đau đớn.
"Ngươi tỉnh lại rồi!"
"Vậy là ta không cần biến ngươi thành cương thi nữa!"
Giọng nói vang lên vui vẻ. Thiên Ca cảm nhận xung quanh, hắn đang nằm trên chiếc giường bằng gỗ, mềm thì được làm bằng rơm rạ, trước mặt là một thiếu niên tầm mười tám tuổi, tính tình nhí nhảnh.
"Ngươi là ai? Đây là đâu?" Giọng điệu Thiên Ca mệt mỏi thốt ra
Thiếu niên có tóc đuôi ngựa được buộc bởi một sợi vải màu đỏ, toàn thân mặc y phục màu đen, đôi mắt đen tuyền huyền bí, bên hông có treo một chiếc sáo.
"Đây là chân núi Thanh Mao sơn. Ta tên Ngụy Anh, ngươi bị té xuống vực được hai tháng trước, ta là cổ sư nhị chuyển Nô đạo, nô dịch cương thi, trong lúc cho bọn chúng đi ăn, ta bắt gặp được ngươi a. Sau đó đem ngươi về chữa trị, nếu không sống được, ta sẽ bắt ngươi biến thành cương thi, coi như giải thoát ngươi khỏi một đời khốn khổ."
"Vậy cảm ơn ngươi nhiều rồi. Ta tên Cổ Nguyệt Thiên Ca, Luyện đạo cổ sư."
Thiên Ca thành khẩn cảm ơn, trong ánh mắt đầy lòng cảm kích cũng như kiêng kỵ. Nếu không phải đối phương cứu mình, hắn chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì. Ngụy Anh có thể nói ra lời có thể biến người khác thành cương thi được xem như giải thoát cho người đó, đây không nghi ngờ nữa là một hạt giống ma đạo.
Giây sau, Thiên Ca quay người lại, nhìn vào đối phương hỏi thẳng thắn: "Ta cũng rất tò về Nô đạo, không biết ngươi có thể cho ta xem bầy cương thi của ngươi như thế nào không?"
"Được! Ngươi theo ta ra ngoài."
Đối phương cực kỳ hào hứng, không giống vẻ gì là một kẻ giết người máu lạnh.
Thiên Ca đã đoán đúng, ngay khi ra bên ngoài hắn đã sốc toàn tập.
Bên ngoài có một cái sân rộng khoảng mười mấy mét vuông, tất cả đều do cương thi khai phá mà thành.
Xung quanh đi lại là một bầy cương thi, chúng đều có hình dạng giống con người, có con có làn da màu trắng, có con có làn da màu xanh lục.
Mỗi con đều sở hữu cặp răng nanh, móng tay sắc nhọn, đôi mắt hung tàn, cơ bắp sáu múi.
"Số lượng cương thi có thể tính là tiêu chuẩn không?"
Thiên Ca há hốc mồm, trước mặt hắn chỉ tầm mười mấy cái cương thi, hiếm lắm chỉ có vài con là thanh mao cương thi.
"Bầy thú được chia thành phổ thông, thiên thú, bách thú, ngàn thú, vạn thú. Cương thi lại được phân loại hoàn toàn khác, lần lượt là bạch mao, thanh mao, lam mao."
"Còn loại khác ta chưa biết. Trong nguyên tác, chỉ có Đinh Hạo là sử dụng cương thi tác chiến, nhưng hắn lại nhanh chóng bị Phương Nguyên giét chết."
"Ta thật sự không biết nói gì, nhưng số lượng này cũng đủ để vượt qua lang triều rồi."
Thiên Ca sở dĩ vội vàng muốn xem bầy cương thi ra sao cũng vì cổ trùng đã chết gần hết rồi.
Trong hai tháng hắn ngất đi, cổ trùng đa phần đều chết vì đói, chỉ trừ Tử Khí Khô Lâu và Bách Ngã vẫn còn tồn tại. Tích Huyết cổ là hắn tự bạo, nếu hắn còn một hơi thở, không may mà ngất đi, không có khả năng tìm kiếm thức ăn cho con cổ này, chỉ sợ sẽ bị nó hút cạn mà chết.
Một con chỉ cần ăn tử khí, mà xung quanh đây có nhiều cương thi như vậy, Thiên Ca dĩ nhiên đã hưởng được một tí. Bách Ngã lại được ăn trước lúc làm nhiệm vụ điều tra.
"Phương Chính ta không cần lo, Tử Khí Khô Lâu của ta chỉ là vật rỗng, toàn bộ vật tư đều do hắn ta giữ rồi, nguyên thạch, Rút Khiếu."
"Ta đã có ý định giả chết từ lâu, sự cố này xem may mắn đi, chờ thêm một chút nữa ta có thể sử dụng cổ trùng tam chuyển, tiến hành đoạt xá Ngụy Anh, hoàn toàn sở hữu thủ đoạn của hắn."
Thiên Ca tiến hành tổng kết cùng đưa ra các kế hoạch tiếp theo, chỉ sợ Ngụy Anh sẽ lành ít dữ nhiều rồi.
"Ngươi chẳng lẽ không giết người?"
Thiên Ca có hơi nhíu mày, Ngụy Anh vẫn một bộ dạng ngây thơ đáp: "Không giấu gì, ta không dám giết người. Những cương thi này đều do ta nhặt được thi thể người chết gần đây."
"Thế ngươi có cổ trùng gì? Ta là thành viên của một gia tộc nhỏ, có nghe được tin tức, sắp tới lang triều sẽ đổ dồn đến Thanh Mao sơn, ngươi liệu có thể cùng ta vượt qua?"
"Ngươi định bỏ ta mà đi à? Đừng quên ta đã cứu ngươi nhà." Giọng điệu đối phương vô thức trở nên đáng sợ, Thiên Ca vội vàng giải thích: "Không giấu gì, ta nhảy vực để trốn một người, hắn ta đáng sợ vô cùng, có cho tiền ta cũng không dám quay trở lại."
Nghe vậy, sắc mặt đối phương có chút hoà hoãn: "Ta ghét nhất là loại người phản bội ta. Nếu có ngày đấy, ngươi sẽ trở thành một trong số chúng."
Vừa nói, Ngụy Anh vừa chỉ vào bầy cương thi trước mặt.
"Con người hai nhân cách này...." Thiên Ca không khỏi nhớ đến một nhân vật trong nguyên tác, kẻ này cũng là người sở hữu hai nhân cách đối lập nhau.
"Ta không giấu ngươi, ta có tổng cộng là mười tám con cương thi, bốn trong số đó là thanh mao cương thi, còn lại là bạch mao cương thi."
"Còn nhỏ, ta nhận được truyền thừa của một vị thúc thúc, bên trong có cổ phương cổ trùng từ tứ chuyển đến nhất chuyển. Trong số đó có Dưỡng Thi Bạch Hạp, Dương Thi Ngọc Hạp, Dưỡng Thi Lam Hạp, Dưỡng Thi Tử Hạp."
"Ngoài ra còn có cổ Nô Âm, Thi Chủng, Thi Quái Trùng Cương, Thi Hoá, Thi Ấn, Thi Bạo."
"Cái thứ nhất dùng để điều khiển bầy thú cũng như cương thi, giảm tiêu hao tinh thần của cổ sư, giúp tăng phạm vi chi phối."
"Thi Chủng tạm thời ký sinh vào cơ thể sinh vật, khiến nó trở thành bán thi. Thi Quái Trùng Cương có hiệu quả tăng cường sức mạnh của cương thi. Thi Hoá biến bản thân thành cương thi, Thi Ấn dùng để phong ấn sức mạnh của cương thi. Thi Bạo như cái tên, tự bạo cương thi để tạo một vụ nổ lớn."
Ngụy Anh lập tức nói ra cổ phương của mình biết, cùng truyền thừa bản thân đang sở hữu.
Giây sau, đối phương lấy ra một cái quan tài bằng đồng, mở ra, bên trong toả ra tử khí âm u.
Thiên Ca xoa cằm suy tư: "Đây là hệ liệt của Dưỡng Thi Hạp cổ, mỗi hệ liệt sẽ tạo ra màu sắc cương khác nhau. Vậy có nghĩa hắn chỉ sở hữu tố tối đa là thanh mao cương thi."
"Vậy đều kiện sử dụng chắc chắc không dễ chút nào đúng không?"
"Đúng rồi, muốn biến thi thể thành bạch mao cương thi thì cần một thi thể người thường, cần năm bạch mao cương thi để biến thành một thanh mao cương thi."
Suy nghĩ một hồi Thiên Ca không khỏi lạnh tóc gáy: "Nếu như hắn có thể giết vô số phàm nhân, với tỉ lệ chuyển đổi một một, hắn lập tức sở hữu vô số cương thi mạnh mẽ. Phải biết, giết trăm người mới có vài người hoá thành cương thi, còn Dưỡng Thi Hạp này thì hay rồi, trực tiếp biến một trăm người này thành bạch mao cương thi."
Trong ánh mắt của Thiên Ca không khỏi loé lên tia sáng tham lam.
Bốn phía đều là rừng, xung quanh là một đàn cương thi, nhìn thế nào cũng thấy không đúng, nhưng thiếu niên này lại khẽ cười tà dị.
Làn gió khẽ thoáng qua, Thiên Ca cảm thấy lạnh buốt cả thân, nhìn lại cơ thể, hắn thấy trên người băng bó bởi băng vải, gió lạnh xuyên qua, cơ thể khẽ run bần bật.
"Thiên Ca, ngươi có hứng thú sống với ta không?"
"Được! Nếu ngươi không ngại, vừa hay ta có một số cổ phương phù hợp để sinh tồn."
Nếu nghe không kỹ còn tưởng hai thanh niên này có vấn đề về giới tính, dù sao Thẩm Thanh Thu, Ngụy Anh đều là tên nam chính truyện đam mỹ mà.
Sáng hôm sau, Thiên Ca cùng Ngụy Anh vào rừng tiến hành săn bắt.
Phía trước có bầy sói khoảng bốn con, đôi mắt Thiên Ca bỗng sáng lên, nở nụ cười nhẹ.
"Ta đánh phủ đầu, ngươi lập tức lên yểm trợ."
"Được!"
Thiên Ca vung tay lên, mười đạo thân ảnh lập tức xuất hiện bên cạnh bầy sói, bàn tay nắm lại, mười người trực tiếp tung một cú đá.
Uy lực khủng khiếp, bầy sói văng ra xa, rống lên tiếng đau đớn.
Lúc này, âm thanh tiếng sáo đột ngột vang lên, mười mấy bạch mao cương thi lao ra, chúng bao vây lấy bầy sói, gầm lên đáng sợ.
"Cổ trùng chết gần hết, may mắn vẫn còn Bách Ngã cổ để sử dụng."
Âm thanh tiếng sáo càng lúc càng cao, đầu từng tên cương thi truyền đến những cơn đau nhức, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn hơn.
Chúng lao lên như mãnh thú đói khát, mạnh mẽ há hàm răng sắc nhọn, cắn vào da thịt bầy thú, máu tươi bắn ra, vươn vãi ra đất.
Có con sợi hãi bỏ chạy, lập tức bị thanh mao cương thi đứng gần đó mai phục chặn lại, kết thúc sinh mạng.
"Ta còn cần đến những cái xác này, không ngại nếu ta lấy hết chứ?"
Thiên Ca bước đến những cái xác còn trọn vẹn, những con cương thi này lập tức lùi, miệng còn chảy nước miếng.
Ngay khi Thiên Ca thu hết xác đàn sói vào Tử Khí Khô Lâu, khẽ thấy khoé miệng của Ngụy Anh đang nhếch lên, thêm hàng huyết chảy dài trên môi đám cương thi, hắn bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Ngươi cứ tự nhiên."
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật |