Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vội vàng

Tiểu thuyết gốc · 1752 chữ

Thiên Ca nghiêng đầu nhìn Ngụy Anh, giọng điệu đem theo chút bất mãn.

"Người định giết ta sao?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Đến cuối cùng mọi chuyện không diễn ra theo suy nghĩ của Thiên Ca, Ngụy Anh sẽ bất ngờ phản bội hắn. Mọi thứ hắn làm trước đây đều là để lừa người.

Thiên Ca cảm thấy bản thân đã quá ngây thơ, hắn cảm thấy ghen tị, ghen tị với bản thân trong mơ.

"Hắn là ta, không nghĩa ta cũng là hắn."

Vong Vô Ưu có thể cùng thiên hạ đối địch, mạnh mẽ nhìn thấu thủ đoạn của kẻ địch.

Lại nói, tâm tư của Vong Vô Ưu thật sự rất kín đáo, hắn thà bại lộ Huyết đạo thủ đoạn còn hơn nói bản thân sở hữu cảnh giới Đại Tông Sư Hồn đạo.

Dĩ nhiên góc nhìn của cả hai với cảnh giới lưu phái hoàn toàn không giống nhau, cho nên Thiên Ca có bỏ qua cơ duyên to lớn thì cũng là một chuyện rất bình thường, chỉ vì hắn là người thường, hắn muốn cầu đạo, cầu đạo để siêu thoát tầm thường, tiến tới phi thường.

Thiên Ca vẫn là không thể tin tưởng thiếu niên này được, hắn tự biết Nô đạo cổ sư rất nguy hiểm, cách tối ưu nhất là đoạt xá kẻ này. Nhưng hắn vẫn chưa có đủ tu vi để làm được điều này.

Cổ Nguyệt sơn trại.

Trong một khách điếm, có một người đến gõ cửa, trên thân vận y phục đặc trưng của Cổ Nguyệt sơn trại.

"Phương Chính, gia tộc nhờ ta đến chuyển lời cho ngươi, mấy ngày nữa là hạn chót để làm nhiệm vụ bắt buộc từ gia tộc."

"Được, ta biết rồi."

Phương Chính nhẹ giọng đáp lại, hắn vẫn ngồi trong phòng tu luyện, quần thâm trên mắt từ bao giờ đã rõ ràng hơn.

"Vậy cáo từ thiếu tộc trưởng."

Người truyền tin khẽ nghiến răng, nắm chặt nắm đấm quay người bỏ đi.

Mấy tháng trước, thương đội được Cổ Phú dẫn đội đến Thanh Mao sơn, Phương Chính thành công mua lấy Xích Thiết Xá Lợi cổ.

Trong nguyên tác, Phương Nguyên cũng nhờ bán cả gia tài mới tranh thủ được cơ hội này, giờ lại bị Phương Chính cướp lấy.

Nhưng đây vốn là Thiên Ý bố trí cho hắn, vậy nên Phương Nguyên vẫn như nguyên tác, tấn thăng trung giai.

Với tu vi nhị chuyển cao giai, hắn nhanh chóng trở thành trung điểm của cả tộc. Dù có người bất mãn thì vẫn phải nhịn, ai biểu hắn là hi vọng của gia tộc.

Phương Nguyên một bên cắn quả táo, ánh mắt không khỏi liếc nhìn đệ đệ của mình.

"Phương Chính, ngươi định tu luyện đến bao lâu."

"Đến khi ta đạt được tam chuyển!"

Phương Chính có một cái chấp niệm với tu vi, hắn không biết vì sao bản thân lại tu hành liều mạng như vậy.

Trước kia hắn có niềm tin bản thân sẽ tu luyện được tam chuyển trong ba năm, bây giờ hắn vẫn có niềm tin này, chỉ khác bản thân hiện tại ngoài cố gắng tu luyện, nâng cao bản thân thì chẳng muốn làm gì nữa.

"Kẻ đó rất quan trọng với ngươi nhỉ, Thẩm Thúy chẳng bằng sao? Gu của ngươi lạ thật."

"Chậc chậc...."

Phương Nguyên không nhịn được chậc chậc mấy tiếng, Thiên Ca trong mắt bọn hắn đã xem như người chết rồi.

Hiện tại mục tiêu của Phương Nguyên chính là đệ đệ của mình, hắn vẫn thôi mong muốn với Bách Ngã cổ.

"Tối rồi, ngươi cũng vì chỗ ở của ngươi đi. Ta còn bận tu luyện."

"Được thôi, xem như ta từng là ca ca của ngươi nên khuyên vài câu, đừng tu luyện quá sức."

Phương Chính không biết tu luyện đến khi nào, đôi mắt vô thức nhắm nghiền lại, cơ thể thả lõng, dần chìm vào giấc ngủ.

"Ha ha, nó đúng là đó xấu xí."

"Không được làm hại đệ đệ của ta.

Trong mơ hồ hắn như trở lại tuổi thơ, hắn bị một đám trẻ bắt nạt, Phương Nguyên dũng cảm bảo vệ hắn.

"Tại sao ca ca lại lạnh nhạt với ta như vậy."

"Ai rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng trái tim của họ vẫn sẽ hướng về một nơi. Ta tin rằng Phương Nguyên vẫn luôn âm thầm quan tâm ngươi đấy."

Cậu nhóc buồn rầu bên bờ sông, được một cậu bé khác an ủi, xoa đầu như một người bạn thân thiết.

Tất cả hồi ức tụ lại trên chiếc giường ấm áp nhưng lại lạnh lẽo kỳ lạ.

"Phương Nguyên không còn là ca ca của ta nữa rồi, ngươi cũng bỏ ta mà đi. Người không nên đối xử chân thành thì ta lại dốc sức, người nên quan tâm ta lại lạnh nhạt."

"Ta vẫn hi vọng ngươi vẫn chưa chết."

Trong căn phòng bí của tộc trưởng, nơi đang cất giữ một cỗ thi thể, tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác trầm tư nói: "Nữ cổ sư này tên là Xích Linh, ma đạo cổ sư, chuyên tu hành huyết đạo. Nguyên nhân kẻ này tập kích những sơn trại trên Thanh Mao sơn là vì chữa thương. Sau lưng của ả in hằng một vết cào, nó thật sự rất kỳ lạ."

Căn nhà dưới chân núi.

Ngụy Anh đang ôm chăn chìm vào giấc ngủ, miệng còn lẩm bẩm: "Xích Linh tỷ tỷ, tỷ đừng bỏ ta mà, ta hứa sẽ nghe lời tỷ."

Thiên Ca nằm dưới sàn, đưa ánh mắt quan sát một lượt, hắn liền nằm xuống, nhắm hai mắt lại, cái lạnh của trời đêm dần thẩm thấu vào làn dan của hắn.

"Diễn Mộng cổ, khởi!"

Nay là tháng năm, cũng là tháng hắn sử dụng Diễn Mộng cổ lần đầu. Hôm nay là lần hắn được sử dụng lại tiên cổ.

Suy nghĩ vừa động, Thiên Ca liền bước đến một nơi, không gian xunh quanh trắng xoá như tờ giấy.

Trên tường còn treo một bức tranh, một người thiếu niên đang rơi từ núi xuống, mãi tóc tự do buông thả theo gió, hắn hướng ánh mắt nhìn lên trời cao, nơi tử lôi chập chờn.

Dưới chân Thiên Ca là một đống cổ tài hắn thu thập được, đa phần là cổ tài Hồn đạo, một số khác là cổ tài của nhiều loại lưu phái.

"Số lượng này..."

"Ta đã đánh giá thấp rồi!!"

Thiên Ca nuốt nước miếng, ánh mắt từ chân hướng lên cao, thoáng thấy một ngọn núi nhỏ được xây lên từ hàng tá cổ tài.

"Nhiều loại ta còn chẳng nhớ tên." Thiên cầm lấy một khối đá màu xanh, bên trong lưu chuyển lam hoả: "Đây là cổ tài để luyện U Minh Hồn Hoả."

Ký ức của hắn rất quen thuộc với con cổ này. Hắn thường dùng nói phối hợp với cổ trùng Huyết đạo.

Tông Sư có thể mô phỏng hiệu quả của lưu phái khác, nên không lạ gì nếu hắn mô phỏng ra hiệu quả của cổ trùng Huyết đạo.

Thiên Ca chưa kịp nhìn kỹ xung quanh, bề mặt dưới chân cứ như tờ giấy bị rách, hắn mất thăng bằng dẫn đột ngột rơi xuống.

Sắc mặt của hắn lộ rõ vẻ sợ hãi. Nhưng ngay khi rơi xuống, một cảm giác lành lạnh nhẹ nhàng thấm vào trong ngoài da thịt giúp hắn bình tĩnh trở lại.

Hai mắt từ từ mở ra, đôi môi chầm chậm hé ra: "Lại như lần trước sao? Không có ký ức."

"Có lẽ mộng cảnh là tự do, ta có thể tu hành bất kỳ lưu phái nào mà không bị mộng cảnh trói buộc. Nhưng nguyên liệu ta cung cấp cho Diễn Mộng cổ lại ảnh hưởng đến nơi ta bắt đầu, có lẽ chỗ này sẽ có tài nguyên phù hợp để tu Trí đạo."

Hắn nhẹ nhàng dùng hai tay vén tóc lên, từ từ cảm nhận dòng nước xung quanh, quan sát tình hình: "Đây hình như là hồ, phía trước còn có một cái cây."

Nương theo ánh mắt của Thiên Ca, hắn nhìn thấy một cái cây dài tám thước, rộng năm thước, độ trưởng thành này ít nhất cũng đạt được mấy ngàn năm sinh tồn cùng tự nhiên.

Tuy tuổi đã già, nhưng sức sống không những không giảm, trái lại còn rất tươi mát, đồi dào.

Ngửi hương thơm nó toả ra từ xa, trong lòng cảm thấy một chút thống khoái, tinh thần được thả lỏng.

Lúc này có một thiếu niên đi tới, nàng mặc một thân bạch y, khí chất đoang trang, một tay đặt sau lưng, tay còn lại đặt vuông gốc với ngọn núi.

"Thân hình này không tệ, ít nhất cũng đã dùng hai con cổ Lực đạo rồi."

Cách đây không xa, nàng nhìn thấy một thiếu nữ khác đang núp đằng sau bụi cỏ, ánh mắt dõi mặt hồ phía trước.

"Sư muội, ngươi đang làm gì vậy."

Cùng lúc này, có mấy cái thiếu nữ đứng ở phía đối diện lần lượt cởi bỏ từng lớp y phục, lộ ra làn da trắng nõn.

Tất cả lần lượt thả chân xuống nước, cảm nhận được động tĩnh của nước. Thiên Ca giật mình quay đầu lại, tay vội vàng che hạ bộ.

"Các ngươi là ai!"

Lúc này, mấy cái thiếu nữ lần lượt hét toáng lên, vội vàng chui xuống nước, hai tay ôm lấy bộ ngực của mình.

"Đồ biến thái!"

"Ta hôm nay phải giết ngươi!!"

"Cái chuyện nhìn nữ nhân tắm, ngươi còn có thể làm được sao?!"

Tất cả thiếu nữ đều trở nên vô cùng tức dụng, không nhịn được mà bắt đầu vận dụng cổ trùng.

Trong cái hồ này được trang trí bởi rất nhiều cây cỏ hoa lá, nên các thiếu nữ không nhìn thấy hắn, vội vội vàng vàng nhảy xuống nước, nên mới có cớ sự này.

"Các ngươi được cúi đầu xuống. Ta ra lệnh cho các ngươi, không được cúi xuống.

Dưới nước không được phủ bụi cỏ, Thiên Ca nên mới hoảng hốt như vậy.

Phía trước là cây cổ thụ to lớn, rễ của nó bắt đầu lam ra xung quanh, càng tiến về nó, nước càng cạn.

Bạn đang đọc Cổ giới: Ta chỉ là nhân vật quần chúng. sáng tác bởi vituchithuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vituchithuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.