Nỗi lòng của Phương Chính.
Chương 73: Nỗi lòng của Phương Chính.
Thương đội còn một vài ngày nữa là rời đi, ai nấy đều ngồi không yên, mong muốn có thật nhiều nguyên thạch để mua thứ mình cần.
Đường phố náo nhiệt, người đến người đi, mỗi người đều mang trên mình một loại sắc thái khác nhau, có người buồn bã, có người vui mừng.
Phương Chính ủ rũ đi trên đường, hắn vừa nghe tin có một thiếu niên vừa mở ra Thổ Cáp Mô gần đây, tình cờ thay đó lại là ca ca của hắn, Cổ Nguyệt Phương Nguyên.
Hắn lạc lõng giữa dòng người, tâm trạng đem theo rất nhiều phức tạp. Ngay khi ánh mắt còn đang lờ đờ, một bàn tay chọo lấy vai hắn từ đằng sau lưng.
"Ngươi có phải biết chuyện Phương Nguyên mở ra Thổ Cáp Mô rồi đúng không?"
Phương Chính không biết nói gì, chỉ có thể từ từ quay đầu lại, Thiên Ca trong lúc đó lại nói tiếp.
"Nhưng ngươi yên tâm đi, Phương Nguyên mở ra cổ trùng cũng chỉ là may mắn, hoặc ông trời đang thương hại sự nghèo nàn của hắn, nên mới gửi năm trăm khối nguyên thạch tới tay."
Nghe lời động viên của Thiên Ca, sắc mặt Phương Chính mới hoà hoãn lại. Trong lời nói phần nhiều nhất là sự khinh thường dành cho Phương Nguyên, Phương Chính trong thâm tâm chỉ quan tâm đến vấn đề này.
Thật trớ trêu, trong tưởng tượng, hắn là một người rất coi trọng tình nghĩa, sẵn sàng cho Phương Nguyên ba trăm khối nguyên thạch, còn hộ đạo hắn đến lúc tìm cơ duyên.
Nhưng thực tại lại đang cố lấy lòng Phương Chính, sẵn sàng hạ thấp tôn nghiêm của Phương Nguyên, chỉ vì đối phương sở hữu tư chất bậc Giáp, một công cụ giúp người ta thăng tiên dễ dàng hơn.
"Ta dẫn ngươi đến chỗ này."
Thiên Ca dẫn Phương Chính đến một bìa rừng, đây nơi bọn họ thường xuyên gặp nhau mỗi khi có chuyện khó nói.
Thiên Ca những lúc này sẽ khuyên đối phương tập vung kiếm, chém đi muộn phiền trong lòng.
Phải nói Phương Chính trong nguyên tác sở dĩ có tình cảm sâu đậm với nha hoàn Thẩm Thúy Nhi, cũng chỉ bởi nàng là ánh sáng trong đời của hắn, người không chê bai hắn, sẵn sàng đưa bàn tay ra để tiếp nhận hắn.
Dĩ nhiên là nàng đã có mục tiêu không trong sạch ngay từ đầu.
Thiên Ca tiếp cận Phương Chính, không có thái độ khinh bỉ, chỉ vì hắn biết kẻ này không tầm thường, có thể chìa tay ra giúp đỡ thì giúp đỡ. Những việc làm này chính là phản bội lại ổ bánh mì của Phương Nguyên dành cho hắn.
Lòng người thật trớ trêu, chỉ cần thứ gì có thể đem lại lợi ích, bọn họ sẵn sàng làm mọi chuyện, kể cả phản bội.
Thiên Ca không ngoại lệ, hắn trong tưởng tượng sở hữu Đạo Thiên truyền thừa, so về tài lực, tiềm lực có thể xem là cực kỳ ưu tú. Hộ đạo Phương Nguyên chẳng qua là cái nhìn của cường giả đối với kẻ yếu mà thôi, dù chỉ nhất chuyển nhưng chính cái tiềm lực này có thể đánh bại hầu hết các cổ sư.
Vậy nên nói cổ giới này rất may mắn, may mắn vì thế giới không tồn tại loại người có tiềm lực lớn vậy, chí ít là chưa đến. Chỉ cần cho hắn ta đủ thời gian trưởng thành, tương lai không trở thành tai hoạ một phương chính là có lỗi với chúng sinh.
"Phương Chính, ngươi nên nhớ một điều, chỉ có chính mình tự thân mạnh hơn. Không ngừng trở nên cường đại, sau này gặp phải kẻ thù mạnh, dù kẻ đó có là ca ca của ngươi. Ta chỉ mong ngươi sau khi thất bại hãy ngưởng mặt lên trời mà cười, không thẹn với lòng, chỉ vì chính ngươi đã làm hết sức. Lúc đấy sẽ chẳng còn bóng ma nào trong lòng ngươi nữa."
"Nhưng....."
Sắc mặt Phương Chính bỗng trở nên tái nhợt, miệng nói thành lời.
"Nhưng cái gì?"
"Ngươi quên những gì ta đã nói rồi sao?
Khuôn mặt Thiên Ca không kém phần đen lại, Phương Chính vội vàng đáp lại: "Tộc trưởng, Thúy Nhi, Cữu phụ Cữu mẫu rất kỳ vọng ta sẽ vượt qua ca ca của ta."
"Ta nói như nước chảy đầu vịt à."
Thiên Ca bỗng trở nên tức giận, Phương Chính có thể thấy đối phương đang đổ mồ hôi hột.
Tại sao một kẻ coi trọng tư chất, danh dự hơn tất cả lại bị một tên bậc Bính chửi như con, mà không có tâm trạng phản kháng, trái lại còn xem chính mình đã sai ở đâu.
Rất đơn giản, Thiên Ca là người đồng hắn cùng hơn trong những ngày Phương Nguyên bắt đầu triển lộ tài năng. Ngoài Thẩm Thúy Nhi thì Thiên Ca chính là ánh sáng thứ hai trong đời của hắn, là người luôn đưa ra những lời khuyên khó hiểu.
Phương Chính mặc dù không hiểu gì, nhưng hắn biết ý vị đối phương nói ra nhất định rất thâm sâu.
"Ta từng hỏi nếu ngươi có tư chất bậc Giáp thì gia tộc sẽ đối với ngươi như thế nào? Thẩm Thúy sẽ một lòng trung thành với Phương Nguyên, hay quay sang quyến rũ ngươi. Tộc trưởng muốn gì? Cữu phụ Cữu mẫu của ngươi muốn gì?"
"Ngươi thật sự quên những ngày bị đánh đập rồi sao?"
Thấy Phương Chính đã đến giới hạn chịu đựng, phòng thủ của đối phương đã mỏng manh, Thiên Ca thở dài chốt lấy một câu.
"Haizz, nước chảy đầu vịt. Ngươi có nghĩ giang hồ hiểm ác? Ta có phải là loại tốt bụng không? Nếu có cổ trùng tăng tư chất cổ sư, mà yêu cầu là mạng người, ta muốn dùng con cổ đó, kể cả sẵn sàng giết chết những người ngươi yêu quý, liệu ngươi sẽ ứng xử thế nào?"
Nhìn lên khuôn mặt đầy suy tư của Thiên Ca, Phương Chính hít một hơi thật sau. Hắn nói ra suy nghĩ của mình.
"Dù cho thế giới toàn là kẻ xấu, ta tin rằng vẫn tồn tại một vài tia sáng người tốt đang len lõi ở đây, như ngươi, Thẩm Thúy, tộc trưởng....."
"Dù cho toàn thế giới nói ngươi là ma đầu, thì ta vẫn tin ngươi là một người tốt. Nếu bọn họ dám giết ngươi, ta sẽ đứng lên phản kháng lại tất cả!"
"Nếu tồn tại con cổ đó, ta sẽ tự tay bóp nát thứ này!" Vừa nói, Phương Chính vừa nghiến răng, tay vô thức nắm chặt lại thành quyền. "Nếu ngươi thật sự muốn con cổ này, ta sẽ dốc hết sức để ngăn cản ngươi lại, không để ngươi lầm đường lạc lối."
Bầu trời không biết khi nào đã ửng tối, Thiên Ca đi sâu vào rừng tự giễu chính mình.
"Hoá ra ta và ca ca ngươi rất giống nhau, đều bị ngươi áp đặt sao? Hắn muốn thực hiện hoài bão, muốn mạnh lên, ngươi không theo kịp thì trách ai. Ta muốn cải mệnh, ta muốn mở ra một con đường mới, những người sở hữu tư chất tuyệt sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được."
"Thiên hạ này là môt màu xám, đúng là có một tia sáng tại nơi này, nhưng những kẻ này sẽ có hai số phận, một là chết, hai là bị lợi dụng. Ngươi nghĩ chính mình sẽ dễ dàng gặp được những ánh sáng này sao?"
"Ngươi chắc chắn những người xung quanh là ánh sáng. Vậy sao họ không thật lòng đối tốt với ngươi, mà lại đem theo những tâm tư đặt trên người ngươi, giấu kín trong lòng."
"Tộc trưởng mong muốn gia tộc phát triển, đây không phải một điều sai trái, nó có thể coi là khát vọng cả đời của lão. Nhưng ngươi thật sự muốn kế thừa chức tộc trưởng này? Tất cả sẽ xứng đáng được ngươi lãnh đạo?"
"Thẩm Thúy nhận biết thân phận kẻ hầu nghiệt ngã thế nào, nên nàng mới tìm đủ mọi cách để thoát khỏi thân phận này. Ôm đùi ngươi, quyến rũ ngươi chính là cách làm của nàng ta."
"Cữu phụ Cữu mẫu âm mưu chiếm đoạt tài sản của cha mẹ ngươi để lại."
Càng bước đi, tâm trạng càng mang theo một nỗi bi ai. Thiên Ca cũng có cảm xúc, hắn thật sự không phải người vô tình. Nếu nói mười năm âm mưu bên cạnh Phương Chính không có cảm tình chính là sai, hắn thật sự không nghĩ kẻ này sẽ tuyệt tình như vậy.
Thiên Ca đọc qua, nghe được vô số quyển tiểu thuyết ngắn, nhân vật phản diện đa phần sẽ là Liễu Như Yên.
Tất cả đều giảng giải một cái cố sự, nếu nhân vật chính là nam, hắn chắc chắn sẽ bị Liễu Như Yên phản bội, ngay khi nhân vật chính rời xa, nàng ta sẽ bám mãi không buông. Nếu nhân vật chính là nữ, sẽ thay Liễu Như Yên thành trà xanh, người nam sẽ từng bước hãm hại nữ chính, chung quy là hối hận.
Kịch bản có thể khác nhau, nhưng ngay khi những nhân vật chính kia gặp nạn, bỏ trốn, hoặc là đã sống sót từ tử cảnh, tất cả đều sẽ hối hận, mong muốn được bù đắp.
Thiên Ca cũng nghĩ tới tình tiết, nếu bọn hắn đồng ý làm hoà với những kẻ đã làm tổn thương mình thì sẽ như thế nào.
Một là ngựa quen đường cũ. Nhưng một bộ tiểu thuyết khác đã đập tan trường hợp thứ nhất.
Một thiếu gia vừa mới nhận về, nhưng sống chẳng bằng con nuôi. Đến khi nhà bị tên con nuôi hãm hại, tất cả đều sinh ra hận ý, sau đó mới hối hận về những chuyện đã làm. Cả nhà trùng sinh đá bay thiếu gia giả, hết lòng với con trai thật.
Thiên Ca đồng cảm, đồng thời qua cái đồng cảm này dần hiểu ra cách khống chế kẻ khác.
Nếu không sở hữu cổ trùng đoạt xá, khống hồn như Nô Lệ cổ, hắn sẽ dùng cách này để thao túng Phương Chính, khiến kẻ này sẽ liều mạng vì hắn.
Điều kiện tiên quyết là Phương Nguyên đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Phương Chính, tất cả đều chết đi. Lúc đó chỉ có một mình Thiên Ca là người thân duy nhất của hắn, hắn sẽ dăm dắp nghe theo, không hoài nghi nữa điểm.
Đôi khi Thiên Ca thấy hữu tình cũng tốt, buồn cũng được, ác cũng được, tất cả đều có thể là thông tin để hắn phán đoán được tình huống tiếp theo. Lúc cần hành động chắc chắn sẽ dứt khoát, để lý chí sẽ xử lý.
Để học được sự quyết đoán này, chắc chắn đã chú định được con đường tương lai sẽ đi. Trên con đường này chắc chắn sẽ nhiều chông gai cùng đắng cay. Quan trọng hơn hắn đã biết buông bỏ lợi ích hiện tại, nhắm đến mục tiêu cao hơn.
"Phương Chính, ngươi có thể ngăn cản nhiều người làm chuyện xấu, gây hại thế gian. Vậy tại sao ngươi lại phải cản đường của ta?"
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 4 |