Huyền Thanh cổ.
Chương 72: Huyền Thanh cổ.
Ngay khi Thiên Ca rời đi, một bóng người âm thầm đứng đằng sau Chu Huyền.
"Thế giới âm hiểm biết bao, ngươi thật ngây thơ, đệ đệ của ta à! Người ngươi thấy chưa chắc đã là người tốt."
Thiên Ca xách một đống đồ trở về nhà, hắn ngồi xuống xếp bằng kiểm kê lại chỗ tài sản của mình.
"Mục tiêu kỳ này của ta là tìm kiếm cổ trùng giúp cân bằng đạo ngân, cổ tài biến hoá đạo, kiếm đạo cổ phương."
"Huyền Thanh cổ có lẽ đã giải quyết hầu hết vấn đề ta gặp phải. Vẩy của nó rất có thể ẩn chứa đạo ngân Biến Hoá đạo, ta có thể thông qua đạo ngân này chuyển hoá thành đạo ngân Mộng đạo, vận dụng một số cách luyện ra Diễn Mộng cổ. Thay thế bản mệnh cổ."
"Nhưng thủ pháp ta chưa tìm ra, hơn nữa đây không phải đạo ngân Thiên đạo. Vậy nên thời gian biến hoá là có giới hạn."
"Tiến giai là Bách Kính Huyền Thanh cổ, có giá trị cân bằng đạo ngân, còn trình độ tới đâu còn chưa biết."
"Hơn hết, chỉ cần thông qua cổ phương nhất chuyển, ta có thể tiến hành vô số đợt luyện cổ, nâng cao tài nghệ luyện đạo của mình lên."
"Đương nhiên là có một cái điểm yếu, trọng thương khi luyện cổ thất bại, không đủ tiền để mua thức ăn cổ trùng, không đủ tinh lực để luyện Giọt Máu Đào Cổ."
Thiên Ca lấy tờ cổ phương ra, ánh mắt chăm chú vào từng dòng chữ trên tấm da bò.
Cổ phương này có hai phần, thông tin cùng tài liệu luyện cổ, cuối cùng là quy trình luyện cổ.
"Thế giới duy nhất một loại cổ trùng, nếu nó tuyệt tích thì chắc chắn sẽ chẳng còn cơ hội tái xuất nữa."
Để luyện được Huyền Thanh cổ, bắt buộc phải sở hữu vẩy của Huyền Thanh cổ, còn cần thêm một con cổ phụ trợ để luyện, gọi nó là Huyền Thanh Chu cổ.
Đem vẩy cho Huyền Thanh Chu phối hợp Tri Tâm thảo, Huyền Tâm thảo, Dục Sinh thảo cắn nuốt đi vào. Đợi nó luyện hoá trong vòng ba ngày, tiến hành để trứng.
Đọc xong, Thiên Ca không khỏi nhíu mày: "Cũng là do ta nghĩ nhiều rồi, cổ trùng lại có thể dễ dàng luyện ra như vậy."
Sang cổ phương nhị chuyển, Bách Kính Huyền Thanh cổ, Bạch Lãng thảo, Tùy Tâm thạch, nguyên thạch, phấn của bảy loại hoa pha trộn lại thành bột, pha nước nóng. Mỗi ngày không ngừng chà bào lớp vẩy trên thân Huyền Thanh cổ.
Sang cổ phương Huyền Sát Thanh Ngô, cần chuẩn bị ba loại độc tố, thịt tươi, năm mươi con cổ nhất chuyển Huyền Thanh cổ. Bước tiến hành cần cho toàn bộ Huyền Thanh cổ vừa chuẩn bị vào chum, mỗi ngày chuẩn bị ba loại độc cho vào hũ. Đợi đến ngày ba mươi, nếu cổ trùng bên trong chết hết xem như bại, nếu còn hơn hai con vậy đợi chúng giết chết lẫn nhau, đến khi còn một con xem như là thành.
Thiên Ca đọc được một hồi, hắn mạnh dạn có một suy đoán: "Huyền Thanh cổ có Huyền Thanh Chu làm cổ bảo sự tồn tại, vậy có tồn tại loại cổ bảo tồn sự tồn tại của Huyền Sát Thanh Ngô không?"
"Tu Nô đạo khó khăn nhất chính là tài nguyên nuôi dưỡng bầy thú, còn một việc nữa chính là tinh thần khi điều khiển bầy thú, riêng cổ trùng chính là chân nguyên."
"Nếu sở hữu cổ trùng có thể liên tục sản xuất Huyền Sát Thanh Ngô, khi nào cần thì luyện ra, căn bản chẳng lo lắng về vấn đề thức ăn.
"Bản thảo ta viết tại cổ giới có một cái sạn lớn, liên kết với Thiên Ngoại đạo ngân hoàn toàn không dễ."
"Nếu không ta đã luyện ra con cổ nâng cao hồn phách bản thân rồi, thậm chí là tiên cổ, chứ đâu có vất vả như hiện tại."
"Không có thì không có, buồn làm cái gì, đời người còn dài. Ta tin chính mình còn không thể lật được sao?"
Nếu là đọc giả, đọc một tác phẩm chỉ được người trong truyện viết, bọn họ thấy rất thất vọng, cảm thấy chính mình thật lãng phí thời gian.
Nhưng những gì tác giả viết ra lại có thể phản ánh tính cách, cùng tâm thái của một con người.
Mọi thứ có thể thật uổng phí vì tất cả chỉ là mộng của một người. Ai trong đời chẳng muốn trốn tránh hiện thực, sống trong tiên cảnh do chính mình tự dựng nên.
Hắn có mặt tối, hắn ghen tị, hơn hết hắn là một con người. Con người thật sự rất phức tạp.
Mộng và thực tại thay phiên nhau, quá khứ đan xen bây giờ. Tất cả đều có thể thay đổi trong nháy mắt, tất cả có thể là ảo, chỉ trừ tâm tình của một người vẫn chân thực.
Hắn xác thực có ma tính, hắn xác thực muốn khống chế cổ giới.
"Giấc Mộng Của Ta, ta vốn định viết chính mình kết thúc Thanh Mao sơn sẽ bộc phát sức mạnh bán tiên. Lại viết thêm một phen thay đổi tính cách, chợt nhận ra nếu chính mình vẫn giữ một cái khuôn khổ, vĩnh viễn không thể đạt được thành tựu đáng kinh ngạc. Dù sức mạnh có lớn, cuối cùng vẫn là cái chết đón nhận."
Thiên Ca mất một lúc mới có thể luyện hoá được cổ trùng, cổ trùng trong tay, hắn phần nào an tâm.
"Huyền Thanh cổ." Vừa nói từ không khiếu chui ra một đầu rết, đôi mắt màu đỏ liếc nhìn xung quanh. Thân hình của nó từ từ bò lấy cánh tay của hắn, như chứng minh suy nghĩ của Thiên Ca, con rết hoá một thân một nửa thành hình xăm, còn một nửa còn lại trôi nổi trên cánh tay.
Hình xăm từ từ di chuyển trên mu bàn tay, đến khi cái đầu cách song song lòng bàn tay, Thiên Ca mới thả lỏng một chút.
Sau đó đầu rết này xuyên qua lòng bàn tay, Thiên Ca cũng chẳng nhận được cảm giác đau đơn nào.
"Thí nghiệm hoàn thành. Với cổ trùng này, ta có thể thực hiện vài cuộc tấn công bất ngờ."
"Hiện tại là thân thể phàm nhân, chưa dùng đến bất kỳ cổ trùng tăng lực lượng thân thể."
Thiên Ca lấy ra một cuộn giấy, bắt vào nhà một con gà.
"Thí nghiệm thứ hai."
Lời vừa dứt Thiên Ca cầm đến con gà. Khi nhìn thấy con rết đang ký sinh trên tay hắn, nó càng trở nên sợ hãi, gia sức vùng vẫy.
Con rết theo sự tiêu hao chân nguyên, từ từ di chuyển sang con gà, tiếng kêu của con thú càng trở nên mãnh liệt, lông vũ văng khắo ra nhà.
Đầu rết hoá thành hình xăm bám vào da thịt đầu gia cầm.
"Đột kích."
Theo ý niệm, con cổ rít lên một tiếng đinh tai nhức óc, xuyên thẳng đầu con gà, máu tươi hoà cùng lông máu thịt văng ra.
Thanh đồng chân nguyên cũng lập tức hao hết chỉ còn lại một thành chân nguyên.
Thiên Ca giờ phút này cầm con gà không đầu, cũng sốc không nói lên lời. Hắn không nghĩ bản thân chỉ tùy hứng mua lấy con cổ này thôi, vậy mà hiệu quả còn hơn hắn dự kiến.
Con rết trong lúc hắn còn đang ngơ ngác liền bò xuống đất. Rất nhanh Thiên Ca đã lấy lại bình tĩnh, ngậm lại miệng.
"Thí nghiệm thứ ba."
Dưới lời nói này, Thiên Ca nhuộm cuộn giấy thành màu đỏ, con rết chẳng có bất kỳ động tĩnh gì. Nó bò qua, nhưng theo ý niệm của hắn, con cổ vẫn không có động thái gì.
Thiên Ca cũng biết suy đoán lần này là sai. Sau đó hắn thả xác con vật đang cầm trên tay xuống, con rết liền lao đến, hoá thành hình xăm, trườn quanh cỗ thi thể.
Nét vẽ di chuyển liên hồi. Thiên Ca thu lại cổ trùng, sắp xếp lại suy đoán của bản thân: "Cổ trùng này có thể hoá thành hình xăm để di chuyển, thậm chí là trở thành dạng bán hình xăm. Quan trọng hơn, nếu phối hợp dùng chung với một số loại cổ trùng, bản thân nó có thể gây ra sát thương không nhỏ."
"Thức ăn của cổ trùng này cũng rất đơn giản, bất cứ thứ gì, chỉ cần là có tồn tại."
Sáng hôm sau, Thiên Ca lại tới cửa tiệm của Chu Huyền. Sau khi chứng kiến quả ngọt Huyền Thanh cổ, mục tiêu lần này của hắn là Huyền Thanh Chu và cổ phương tam chuyển.
"Ồ, cậu lại tới rồi. Hôm nay cậu nhóc muốn mua cái gì?"
Chu Huyền niềm nở đón tiếp vị khách vừa quen.
"Ta muốn mua cổ phương tam chuyển, bán thế nào? Ở đây có bán Huyền Thanh Chu không? Ta chỉ còn một ngàn khối nguyên thạch, nếu không đủ ta chỉ mua Huyền Thanh Chu thôi."
Đối phương nghe xong, xoa cằm như có điều suy nghĩ. Một hồi hắn mới nghĩ ra cổ phương tam chuyển tên là gì.
"Cổ phương tam chuyển của Huyền Thanh cổ, ta chỉ có một bản thôi, Bạch Kính Tương Xà. Chiếc vẩy của nó có thể xem là vật phẩm trị liệu thượng hạng, nhưng chi phí bỏ ra để luyện con cổ cũng không đáng giá, bởi vì còn có nhiều cổ trùng tam chuyển trị liệu xuất sắc hơn ní."
Thiên Ca cũng chẳng muốn mua cổ phương nhị chuyển còn lại, đơn giản hắn không còn nguyên thạch nữa rồi.
"Huyền Thanh Chu, cậu đợi một chút, ta vào lấy cho cậu. Giá trị lớn nhất của con cổ này không nghi ngờ gì nữa đó là sản xuất số lượng lớn Huyền Thanh cổ."
"Tại sao ngươi không nhắc ta sớm."
"Chuyện ngươi đến đã sớm nằm trong dự liệu của ta, tại lâu lắm rồi mới có người khiến ta nói chuyện thoải mái một chút. Nên ta không nở để ngươi đi một lần rồi không trở lại a."
"Được rồi, tung hoành thiên hạ bắt buộc phải cẩn trọng, ta biết đạo lý này, nhưng để thấu triệt còn cần một quá trình."
Một lúc sau Huyền Chu đem ra cho hắn một con cổ hình nhện, toàn thân đen nhánh, riêng hai con mắt lại đang phát ra ánh sáng màu xanh.
"Cảm ơn huynh đệ nhiều lắm, nhờ có ngươi ta mới có thể tìm được cổ trùng phù hợp với bản thân như vậy!"
Thiên Ca híp mắt, nói lời khách sáo, sau đó lại quay người bỏ đi. Hắn thật sự đã tiêu hoang, chỗ nguyên thạch sót lại cũng chỉ còn chưa đầy một trăm khối.
Thiên Ca rời khỏi hẳn, một thiếu niên chững chạc hơn Huyền Chu từ từ bước ra, tuấn mạo phi phàm, so với tuyệt thế mỹ nam còn thua xa, nhưng so với một đám người chính là nổi bật.
Người này tên là Huyền Lâm, ca ca của Huyền Chu, trên miệng hắn còn ngậm một cộng cỏ đuôi chó.
"Ngươi thật sự không muốn bán hắn cổ phương kia sao?"
Sắc mặt Huyền Chu bỗng đen lại, giọng điệu run rẩy: "Huynh muốn nói con quái vật kia sao?"
Huyền Thanh khoanh tay lại nói với đệ đệ của mình.
"Để luyện được con cổ trùng tứ chuyển này, bắt buộc phải tập hợp đủ một trăm Huyền Thanh cổ nhất chuyển, ba con Bạch Kính Tương Xà, năm mươi con Huyền Sát Thanh Ngô."
"Chủ tài quan trọng chính là con cổ cần tiêu hao cổ trùng tứ chuyển."
"Sau khi luyện thành, chuyển hoá hoàn toàn thành một con sâu, có thể nói là vô địch cùng giai. Điểm đáng sợ nhất, nó có thể khiến cổ sư bạo tăng chiến lực lên gấp ba lần, thậm chí là khiến cổ sư phát điên."
"Tùy thuộc vào sự điên loạn của cổ sư mà thực lực sẽ tạm thời tăng lên gấp ba, thậm chí là gấp năm lần ban đầu."
"Ngươi không muốn bán cho hắn hả?"
Huyền Chu nghe xong liền nghiến răng, trong ánh mắt loé lên lửa giận, như có điều hận con cổ này.
"Tất cả đều tại tên cổ sư kia, chỉ vì luyện thành con cổ này mà đã sát hại cả gia đình chúng ta."
Huyền Lâm khe khẽ thở dài, trong tiếng thở dài này như đem theo nhiều sự khó nói.
"Ta sẽ báo thù cho mẫu thân cùng phụ thân, đệ đệ đừng có lo lắng. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Một hồi Huyền Chu mới bình tĩnh trở lại, sau đó lại quay sang chửi kẻ đã hãm hại mình trong mấy năm nay.
"Tổ sư thằng nào dám hãm hại ông đây, cẩn thận ta diệt sạch cả nhà ngươi!"
Huyền Lâm vô thức giật giật khoé môi, chắc hắn không biết là ta làm đâu nhỉ. Đây cũng là tốt cho hắn thôi, ai biểu giang hồ hiểm ác, đệ đệ tránh được một người thì ta cũng an tâm được một phần.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 5 |