Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Mưu

Tiểu thuyết gốc · 1641 chữ

Chương 30: Âm Mưu

Sau khi Dạ Hành quay trở lại môn phái, Khâm Sinh cùng đám thuộc hạ của hắn cũng theo chân Dạ Hành trở lại môn phái.

Ba năm qua, Khâm Sinh luôn phải giám sát Dạ Hành. Hằng ngày, hắn đều sai người giám sát nhất cử nhất động của Dạ Hành. Nhưng hắn không ngờ, Dạ Hành lại có thể sao chép thư tịch suột ba năm mà không xuống núi hay có một động tác lạ nào khác. Việc này làm hắn rất suy sụp.

Dần dần, Khâm Sinh cũng không còn nhiều kiên nhẫn để giám sát chặt Dạ Hành nữa. Chỉ là đôi khi cho người tìm hiểu một chút thông tin liên quan đến Dạ Hành để có cái báo cáo với Lục Trưởng lão.

Bởi vì Dạ Hành mà Khâm Sinh bị Lục Trưởng lão trách mắng rất nhiều lần, cũng làm phí rất nhiều thời gian tu luyện của hắn, khiến tu vi của hắn tăng tiến rất chậm. Dạ Hành trở thành một tai tinh trong mắt hắn.

Hôm nay là lần đầu tiên Dạ Hành xuống núi sau ba năm gia nhập Vân Sương phái. Khâm Sinh điều động một đám lớn thuộc hạ theo dõi. Hắn muốn tìm được một chút thông tin có ít để ghi công trước mặt đám người gia chủ Khâm Gia và Lục Trưởng lão.

Lần này cũng không khác mấy, Khâm Sinh vất vả đi theo Dạ Hành hai ngày. Gần như mất ăn mất ngủ để xem Dạ Hành làm một cuộc mua bán nhỏ.

Khâm Sinh trở lại môn phái liền bị Khâm Nam gọi đến phòng hắn.

“Hắn xuống núi làm gì?”. Khâm Nam hỏi.

“Hắn chỉ vào Mai Lâm Thành mua bán chút đan dược, linh thảo mà thôi”. Khâm Sinh chán nản nói.

“Chỉ nhiêu đó? Hắn không hề làm việc gì khác hay gặp kẻ nào lạ mặt sao?”.

“Không có. Hắn sau khi bán xong đan dược liền mua một ít đồ lung tung liền trở về”. Khâm Sinh lắc đầu chán nản.

“Được rồi, ngươi theo ta đi gặp Lục Trưởng lão cùng gia chủ. Ngươi cứ kể lại thật chi tiết là được”.

Khâm Nam dẫn Khâm Sinh đến động phủ của Lục Trưởng lão.

“Lục Trưởng lão, ta đã dẫn Khâm Sinh đến”.

“Vào đi”.

“Ngươi hãy thuật lại toàn bộ quá trình xuống núi của Dạ Hành lần này cho chúng ta. Nhớ là không được bỏ qua chi tiết nào”. Khâm gia chủ nói.

“Vâng”. Khâm Sinh thuật lại toàn bộ cho đám người này nghe.

“Ngươi có thể đảm bảo hắn không hề gặp bất kỳ ai khác chứ”. Lục Trưởng lão hỏi lại.

“Đệ tử có thể đảm bảo”.

“Không đúng a. Mấy năm nay chúng ta đã giám sát rất kỹ đám người Nguyệt Nữ cũng không thấy bọn hắn liên hệ thế lực bên ngoài nào a”. Lục Trưởng lão nói.

“Có phải chúng ta lo xa. Quá đề cao Vân Quang không”. Một vị khác khoác áo bào đen nói.

“Chúng ta hoạt động có chút kín đáo nhưng với trí tuệ của Vân Quang thì chắc chắn có thể phát hiện một ít manh mối. Ngươi đừng khinh thường hắn. Những kẻ khinh thường hắn đều trả cái giá rất đắt”. Một người áo bào đen khác nói.

“Vậy tại sao mấy năm nay hắn như im hơi lặng tiếng. Không thấy có bất cứ động tĩnh nào”.

“Chẳng lẻ hắn tự tin tự mình có thể giải quyết thế cục này mà không cần sự giúp đỡ từ bên ngoài”.

“Có thể không, Đại trưởng lão đã bình phục”.

“Đại trưởng lão không thể bình phục nhanh đến vậy a. Hắn dù sao cũng bị thương rất nặng a. Mới mấy năm làm sao có thể khỏi hẳn”.

Đám người áo đen mỗi người một ý khiến hồi nghị loạn hết cả lên.

Một tiếng nói vang lên làm cho đám người đều phải im lặng. Người nói chuyện chính là người đang ngồi ngay tại chủ tọa của bàn hội nghị.

“Các vị”.

“Ta cảm thấy cứ đợi như vậy cũng không phải cách”.

“Điện hạ có cao kiến gì?”.

“Không có thời cơ thì chúng ta tự tạo thời cơ. Hiện nay, lực lượng của chúng ta đã không phải như xưa. Đã có thể tự tin làm một ít việc”.

“Ngài muốn làm thế nào”.

“Ta muốn thử chưởng môn cùng Đại trưởng lão. Xem thử phản ứng của họ như thế nào”.

“Ngài muốn làm sao cứ nói, chúng ta sẽ tận lực phối hợp”.

“Người mà Đại trưởng lão cùng chưởng môn để ý nhất chính là đám đệ tử trẻ nhóm người Nguyệt Nữ kia. Chúng ta động đến bọn hắn, chắc chắn bọn họ sẽ có phản ứng”.

“Nhưng đám người Nguyệt Nữ rất ít khi xuống núi, khi xuống núi làm nhiệm vụ lại có cường giả bảo vệ. Ra tay với bọn họ không hề đơn giản”.

“Ta đã nói, nếu không có cơ hội thì chúng ta tạo ra cơ hội. Không phải còn có một kẻ tên là Dạ Hành sao. Hắn rất thân thiết với đám người Nguyệt Nữ. Các ngươi ra tay với kẻ này chắc chắn đám người Nguyệt Nữ sẽ đến cứu”.

“Ta cũng rất để ý đến chuyện này. Từ ba năm trước, khi hắn mới lên núi, ta đã phái người canh chừng hắn rồi. Nhưng kẻ này vậy mà lại có thể yên tĩnh ba năm mới xuống núi một lần. Chờ hắn xuống núi lần nữa không biết đến khi nào”. Lục Trưởng lão nói.

“Không phải lúc nảy vị tiểu huynh đệ này mới nói. Dạ Hành này vừa mới mua linh thảo, linh huyết cùng một thanh binh khí tinh phẩm cấp một sao?”.

“Ý của điện hạ là?”.

“Hắn chắc chắn đang thiếu tài nguyên, thời gian tới sẽ phải ra ngoài để tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Hắn mua binh khí chính là vì để chuẩn bị cho việc này”.

“Điện hạ quả thật thiên tư thông minh”.

“Chúng ta bội phục”.

“Việc còn lại giao cho các ngươi chuẩn bị, đừng làm ta thất vọng”. Nói xong người này liền rời đi.

“Điện hạ yên tâm”.

Đám người áo đen cũng nhanh chóng tán đi. Bên trong phòng chỉ còn có gia chủ Khâm gia, Lục Trưởng lão cùng hại huynh đệ Khâm Sinh, Khâm Nam.

“Lần này xem như ngươi lập được công. Ta sẽ cho người mang phần thưởng đến cho ngươi. Thời gian qua vất vả ngươi rồi”. Khâm gia chủ tán thưởng Khâm Sinh một câu.

“Không biết khi nào tên Dạ Hành này mới lại ra ngoài lần nữa đây a”. Khâm gia chủ nói.

“Sớm thôi, từ việc mua sắm của hắn có thể thấy, hắn đang trong thời kỳ rất cần tài nguyên. Chắc hẳn sau khi hắn luyện xong đám linh thảo kia thành đan dược sẽ lần nữa xuống núi.

Xung quanh đây, nơi mà có yêu thú cấp một cùng với thảo dược cấp một nhiều nhất chính là Mai Lâm. Các ngươi cho người bố trí từ bây giờ đi”. Lục Trưởng lão nói.

“Yên tâm, ta đảm bảo sẽ không có sơ hở”. Khâm gia chủ tự tin nói.

“Khâm Sinh, ngươi thu người của ngươi lại đi. Đừng để Dạ Hành cảm thấy áp lực mà từ bỏ việc xuống núi. Nếu không, chúng ta chuẩn bị đều thành công cóc”. Lục Trưởng lão nói.

“Vâng”.

“Hai huynh đệ các ngươi tìm cách xung đột với Dạ Hành một phen đi”.

“Tại sao? Làm vậy lỡ may khiến hắn ở lỳ trên núi như ba năm trước thì sao?”. Khâm Nam khó hiểu nói.

“Ta muốn các ngươi thử xem có cường giả nào đang bảo vệ hắn không. Ngươi là người thông minh, chắc chắn có thể làm được”. Lục Trưởng lão nói.

“Vâng, ta hiểu”.

“Được rồi, giải tán hết đi”.

Đúng như đám người này đoán. Sau một năm Luyện Huyết, Dạ Hành đã luyện thành một thân tinh huyết. Nhưng bởi vì sự đặc thù của hắn cùng công pháp vô danh mà hắn nhặt được của vị Đan đạo Chuẩn Đế kia khiến hắn chưa thể tiến vào giai đoạn mới.

Hắn không chỉ luyện tinh huyết toàn thân hắn. Hắn còn phải tinh luyệt linh huyết cung cấp cho Giả Linh Căn. Đồng nghĩa với việc hắn còn phải tinh luyện thêm mười loại huyết mạch khác nhau.

Huyết dịch cấp một của các tộc, Dạ Hành có thể lấy được bên trong Nhân Trung Mật Cảnh. Nhưng lượng linh thảo cấp thấp bên trong đã không còn nhiều. Hơn nữa, bên trong bí cảnh cũng thiếu rất nhiều loại linh thảo.

Lúc trước hắn có thể dùng điểm cống hiến để đổi những linh thảo này. Hiện tại, hắn cũng không còn điểm cống hiến để đổi nữa. Linh thảo hắn trồng bên trong mật cảnh mấy năm nay cũng không đủ hắn dùng trong thời gian dài.

Dạ Hành phải kiếm điểm cống hiến bằng cách làm nhiệm vụ môn phái hoặc ra ngoài tự mình tiềm kiếm linh thảo. Hắn chọn cách sau.

Làm nhiệm vụ môn phái tốn thời gian rất lâu, mà lượng linh thảo hắn cần lại rất lớn, không biết đến khi nào mới có thể đủ điểm cống hiến.

Tự mình tìm kiếm lại phù hợp với hắn hơn, Mai Lâm hắn cũng có nhiều hiểu biết, cũng đã rất quen thuộc. Hơn nữa, hắn có rất nhiều kiến thức linh thảo cần khảo nghiệm thực tiễn. Hắn còn có thể rèn luyện công pháp đã học những năm qua.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.