Thái Tử Trường Thanh Quốc
Chương 35: Thái Tử Trường Thanh Quốc
“Ta không xứng? Các ngươi ở đây có ai xứng đáng hơn ta? Mấy chục năm qua, ta tận tụy quản lý môn phái, phát triển môn phái. Ta vì môn phái chạy đông chạy tây, đi giao hảo với các nơi.
Các ngươi thì sao? Kẻ thì chỉ biết bế quan tu luyện, kẻ thì cả ngày chỉ biết làm chuyện vô tích sự. Còn ngươi nữa, ngươi làm Chưởng môn mà ngươi có mấy ngày ở tại sơn môn? Ngươi có quan tâm môn phái phát triển ra sao sao? Ngươi cứng đầu, độc đoán, ngươi chỉ biết làm theo sở thích. Ngươi làm cho không biết bao nhiêu vị Trưởng lão phải rời đi.
Từ khi môn phái rơi vào tay ngươi, từ một môn phái đệ nhất Trường Thanh Quốc trở thành một môn phái xếp hạng chót Mai Châu bị người người xem thường. Các đệ tử tài ba cũng không có ai muốn nhập vào môn phái.
Ngươi nói xem, ngươi xứng đáng làm Chưởng môn sao?
Tên đại đệ tử của ngươi, hắn cả ngày đi gây thù chuốc oán khắp nơi. Bị vô số các môn phái ghi hận. Gây ra cho môn phái không biết bao nhiêu là phiền phức. Ta khó khăn lắm mới có thể hòa đàm cùng bọn họ. Các ngươi lại thả hắn ra, lại còn muốn truyền lại chức chưởng môn cho một kẻ như thế.
Các ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta sao?
Giao môn phái cho một kẻ như vậy chẳng khác nào hủy hoại môn phái. Ta đoạt quyền chính là tìm đường sống cho môn phái có gì là sai?
Các ngươi không thấy sao? Sau lưng ta là hầu như tất cả thế lực lớn trong Trường Thanh Quốc. Bọn họ đến đây là vì gì? Là vì bọn họ lo sợ các ngươi truyền ngôi cho một tên chuyên gây sự, làm đảo lộn sự yên bình trong Trường Thanh Quốc.
Nếu như không phải có ta đứng ra đảm bảo, môn phái bây giờ đã bị cả Trường Thanh Quốc tiêu diệt rồi”.
Lục Trưởng lão đứng giữa đại sảnh Vân Sương phái lớn tiếng nói.
“Các ngươi chẳng phải thích bế quan tu hành sao? Chuyện hôm nay các ngươi không can thiệp, địa vị sau này của các ngươi không những được bảo tồn mà còn được nâng cao hơn nữa, có thêm vô số tài nguyên để tu luyện không tốt sao? Các ngươi vì cái gì cũng hắn thông đồng làm bậy?”.
Lục Trưởng lão nói với các Trưởng lão khác của Vân Sương phái.
“Hahaha. Buồn cười, thật buồn cười a. Hay cho một tên ăn cháo đá bát nhưng lại luôn cho mình là anh hùng.
Ngươi không nghĩ xem, không nhờ Vân Sương phái, không nhờ Đại trưởng lão, Khâm gia ngươi có ngày hôm nay sao?
Không nhờ Đại trưởng lão tin tưởng Khâm gia thì có thể giao nội vụ môn phái cho ngươi quản lý sao?
Không nhờ có Chưởng môn bôn ba trong chiến trường bên ngoài, không có Đại trưởng lão cùng chúng ta tọa trấn thì tài nguyên Vân Sương phái sẽ không bị đám lang sói kia chiếm đoạt sao?
Không có Thất Trưởng lão luyện đan, nuôi trồng linh thảo. Không có Ngũ Trưởng lão cai quản, nuôi dưỡng linh thú thì các ngươi làm được gì.
Chúng ta khuyên ngươi chăm chỉ tu luyện, nâng cao tu vi. Đừng quá để tâm vào chuyện vô bổ. Có ai bắt ngươi tốn thời gian đi dao du với bọn không có tiền đồ đó không?
Ngươi tiếc thương bọn người rời bỏ môn phái? Bọn họ ở lại môn phái mới là mầm họa, ta còn mong bọn họ cút càng xa càng tốt.
Còn chuyện của Vũ Hoàng Chiến thì quả thật có chút gây chuyện, nhưng hắn có làm chuyện gì thương thiên hại lý không? Hắn chỉ bênh vực các người dân bình thường thì có gì sai?
Ngươi tưởng chúng ta đều giống như ngươi sao? Vì chút ít tài nguyên mà vong ân phụ nghĩa, phản bội môn phái?
Ngươi tưởng bao nhiêu năm nay ngươi làm những gì chúng ta không biết sao. Chúng ta đã nhiều lần ra hiệu cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi vẫn chấp mê bất ngộ. Nếu không phải Chưởng môn niệm tình cũ, ngươi nghĩ ngươi có thể vui vẻ nhảy nhót đến hiện tại sao?”
Ngũ Trưởng lão lớn tiếng nói.
“Ngươi là thằng ngu sao? ngươi không thử nghĩ xem, bọn họ vì lý do gì muốn tiêu diệt Vân Sương phái chúng ta. Là vì một tên đệ tử khiến bọn hắn khó chịu sao?
Không? Bọn chúng muốn có tài nguyên của chúng ta. Bọn chúng sợ đời sau của chúng ta vẫn như cũ đè trên đầu bọn chúng. Bọn chúng càng sợ hơn nữa là việc Đại trưởng lão sau khi bình phục sẽ trả thù bọn hắn”.
Tam Trưởng lão cũng lên tiếng.
“Ngươi muốn làm Chưởng môn? Thất Trưởng lão nói không hề sai? Ngươi xứng sao? Ngươi có biết Chưởng môn Vân Sương phái phải gánh vác trọng trách như thế nào không?”. Nhị Trưởng lão từ Thư Các bước đến nói.
Lúc này Chưởng môn Vân Quang thở dài lên tiếng.
“Khâm Thành, lão tổ các ngươi không phải có tổ huấn là không bao giờ được phản bội Vân Sương phái sao? Ngươi vì sao không tuân thủ?”.
“Sao? Ngươi thấy tình trạng không ổn, muốn đem tổ huấn chúng ta ra để cầu tình sao? Ngạo khí trước kia của ngươi đầu rồi? Ngươi cũng biết sợ rồi sao?
Lão tổ ta không phải chiến đầu đến chết vì Vân Sương phái sao? Những thứ Khâm gia chúng ta nợ Vân Sương phái, nợ Đại trưởng lão, gia chủ các đời đều dùng máu của mình để trả lại còn chưa đủ sao?
Nếu không phải vì Vân Sương phái. Khâm gia các đời đều không phải tử chiến xa trường. Ta cũng không phải bị người khi nhục từ nhỏ.
Các ngươi nghĩ ta thèm khát chức vị Chưởng môn này lắm sao? Các ngươi nghĩ ta không có cảm tình với nơi này sao?
Không? Bời vì ta trân quý nơi này nên ta mới mong muốn thay đổi tất cả? Ta không muốn có nhiều người như vậy hy sinh vô ích”. Khâm Thành hai mắt đỏ ngầu hét lớn.
“Haizz. Không ngờ ngươi lại có thành kiến với ta lớn như vậy.
Có nhiều việc ta không thể nói cụ thể với ngươi, bởi vì ngươi hiện tại chưa đạt đến tầng thứ để biết.
Nhưng ta có thể nói, những hy sinh của người đi trước không hề vô ích. Ta rất tự hào về họ. Ta tin tưởng, bọn hắn cũng rất tự hào về điều đó”.
Vân Quang thở dài nói.
“Ngươi tưởng chỉ có Khâm gia các ngươi hy sinh thôi sao? Tại đây ai mà không có người thân đã hy sinh? Nhưng chúng ta khác ngươi. Chúng ta tự hào về tổ tiên của mình, tự hào là một thành viên vủa Vân Sương phái.
Chung quy, ngươi chỉ vì dục vọng bản thân. Ngươi đem các lý do khác nhau ra chỉ để tự thuyết phục bản thân mà thôi”. Tứ Trưởng lão lên tiếng.
Lục Trưởng lão đang bị các Trưởng lão khác nói cho cứng miệng. Một giọng cười nói vang lên.
“Thật đúng là đặc sắc a. Hôm nay tới quả nhiên không uổng phí”.
Ngươi vừa cười nói kia chính là Thái tử của Trường Thanh Quốc. Hắn một thân khoác bạch y, cả người tỏa ra khí tức vương giả.
Theo sau Thái tử này chính là tám hộ vệ cao lớn. Mỗi người hộ vệ đều có một thân tu vi kinh khủng.
Bọn họ vừa đến đã tỏa ra khí thế chấn nhiếp toàn trường.
“Bái kiến điện hạ”.
“Bái kiến điện hạ”…
Tất cả các thế lực tại nơi đây đều đến bái kiến, trừ đám người của Vân Sương phái.
“Chào Vân Quang huynh, lần này tiểu đệ mạo muội quấy rầy, xin huynh thứ lỗi”. Thái tử chấp tay hờ, làm dáng tiểu đệ bái kiến đại ca.
“Những việc này đều do ngươi làm ra”. Vân Quang cũng không chơi trò lòng vòng, trực tiếp nói.
“Tiểu đệ cũng không cố ý ép buộc sư huynh. Đệ cũng rất bất đắc dĩ nên mới ra hạ sách này”.
“Ngươi muốn gì?”.
“Huynh cũng biết, Trường Thanh Quốc đang trong thời kỳ vi diệu. Đệ đang rất cần lực lượng và tài nguyên của Vân Sương phái giúp đỡ. Sau khi đệ thành công bước lên ngôi vương, chắc chắn sẽ hậu tạ sư huynh”.
“Ngươi cũng biết, Vân Sương phái không bao giờ tham gia vào tranh đấu của các ngươi. Yêu cầu này của ngươi, ta không thể đồng ý”.
“Vậy, không biết hôm nay, ta thay danh nghĩa của phụ hoàng đến đây mượn Bảo địa của Vân Sương phái dùng trăm năm được hay không?”
Thái tử lấy từ trong người ra một cuộn chiếu thư của hoàng thất Đỗ gia. Chiếu thư mở ra giữa không trung, bên trong là chữ viết do chính ta quốc vương hiện tại của Trường Thanh quốc viết lên.
Chữ viết bên trong ẩn chưa một lực lượng to lớn, nó vừa mới ra liền đè ép xung quanh.
“Hằng năm đều cho các ngươi danh ngạch tiến vào còn chưa đủ sao?”. Nhị Trưởng lão nói.
“Xin Nhị Trưởng lão thứ lỗi. Chúng ta cần toàn quyền nắm giữ Bảo địa để có thể gia tăng lực lượng của vương quốc nhanh chóng. Để đưa vương quốc chúng ta tiến thêm một bước.
Vì nhân dân trăm họ cả vương quốc cống hiến một chút không quá đáng chứ? Vả lại, chúng ta cũng không phải mượn không. Chúng ta sẽ bù đắp năm mươi triệu linh thạch cho Vân Sương phái, con số này tuy không thể so với Bảo địa nhưng cũng đủ khiến cho Vân Sương phái có thể phát triển”.
“Thượng phẩm linh thạch”. Ngũ Trưởng lão cười nói.
“Ngũ Trưởng lão nói đùa, chúng ta chỉ là một tiểu quốc, làm sao có khả năng có được nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy. Chúng ta vơ vét gần như cạn kiệt quốc khố cũng chỉ có năm mươi triệu hạ phẩm linh thạch mà thôi”.
“Ha ha ha ha”. Ngũ Trưởng lão cười to, nụ cười mang theo nét khinh thường khiến vị thái tử này có chút khó chịu.
“Xin lỗi. Chúng ta không thể giao Bảo địa cho các ngươi. Bảo địa có ý nghĩa rất quan trọng đối với Vân Sương phái. Chắc hẳn ngươi cũng có nghe đến, Vân Sương phái có một tổ huấn đời đời truyền lại: Vân Sương còn Vân địa còn, Vân Sương mất Vân địa cũng phải chôn theo.
Tổ tiên các ngươi từng là đệ tử Vân Sương phái, khi hắn đăng cơ đã có chiếu chỉ truyền khắp thiên hạ: Đời đời không xâm phạm Vân Sương phái.
Các đời quốc chủ Trường Thanh Quốc trước kia đều đến Vân Sương phái học tập để xây dựng mối quan hệ hai bên. Đến đời sau này của các ngươi vậy mà quên tổ huấn”. Vân Quang nói rất nghiêm túc.
“Thời kỳ phi thường tất nhiên phải dùng biện pháp phi thường. Vì muôn dân trăm họ, ta đành phải làm con cháu bất hiếu nhưng ta không hối hận. Hôm nay ngươi dùng tổ huấn của lão tổ tông để đè ép ta cũng không được, cho dù ta bị người trong thiên hạ chửi mắng ta cũng không lùi bước”. Thái tử hiên ngang lẫm liệt nói.
“Chẳng phải vì Đại trưởng lão bị thương nên các ngươi mới có gan đến đây làm loạn sao?”. Tứ Trưởng lão nói.
“Đại trưởng lão vì bảo vệ an nguy của người dân Trường Thanh quốc nên mới bị thương, các ngươi làm vậy không thấy hổ thẹn sao”. Tam Trưởng lão nói.
“Hay cho câu vì thiên hạ, vì muôn dân trăm họ. Được, hôm nay Vân Sương phái ta cũng không ngại làm kẻ tiểu nhân, không ngại làm kẻ ích kỷ trong mắt các ngươi”. Vân Quang cười to nói.
“Vậy, hôm nay khó tránh một cuộc chiến rồi. Ta đây cũng muốn xem thử thực lực thực sự của Vân Sương phái từng một thời chấn nhiếp Mai Châu hiện tại như thế nào”. Thái tử cũng biết không thể thảo luận được nữa, liền ra lệnh khai chiến.
Đăng bởi | lnty26091996 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |