Ngày hôm đó, mặt trời lặn xuống rồi không bao giờ mọc lại nữa....
Màn đêm vĩnh cửu bao trùm, trời đất tối đen như một vực sâu thăm thẳm muốn nuốt chửng tất cả.
Ban ngày đã trở thành quá khứ, trở thành truyền thuyết.
Trên vùng đất đóng băng rộng lớn, gió lạnh thấu xương, bão tuyết dữ dội, tuyết tích tụ trên mặt đất dày đến nửa người.
Thôn Song Thụ, bị tuyết chôn vùi một nửa.
Nơi đây chỉ có bốn năm chục hộ gia đình, giống như một ngôi thôn bị thời gian lãng quên, những ngôi nhà san sát trong đêm tối chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ ảo.
Trong tiếng gió rít gào, không ít mái nhà rung lên bần bật, dường như sắp bị lật tung.
Tần Minh rất yếu ớt, lúc này bị đói đánh thức, bụng réo ùng ục không ngừng, trong đêm đông lạnh giá, nghĩ đến bất cứ món ăn nào, hắn đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Đừng nói đến thịt nóng hổi, trái cây tươi ngon, chỉ cần nghĩ đến một miếng bánh mì cứng ngắc, trong miệng hắn cũng tràn ngập vị ngọt, nước miếng ứa ra.
Trời đất lạnh lẽo, trong nhà ngoài ngõ đều tối đen khiến người ta có cảm giác ngạt thở.
Tần Minh cuộn chặt trong chiếc chăn cũ kỹ, hơi ấm của giường đất cũng không thể cản được cái lạnh giá bên ngoài, không khí lạnh lẽo hít vào phổi giống như những mảnh băng vụn cứa vào, hơi nhói đau.
Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, không nghĩ đến thức ăn nữa, nếu không thì nước chua trong dạ dày, trong miệng sẽ trào ra ngoài mất.
Tâm trạng hơi bình phục, hắn bỗng nhận ra, bây giờ đầu óc rất tỉnh táo, không còn mơ màng như trước nữa, chẳng lẽ "căn bệnh lạ" sắp khỏi rồi?
Tuy đói rét, nhưng bệnh lâu ngày không khỏi nay xuất hiện chuyển biến tốt, ánh mắt hắn sáng lên, chờ đợi "thâm dạ" đến.
Thời gian trôi qua, tiếng gió dần nhỏ lại, tuyết lớn bay mù mịt cũng dần trở thành những bông tuyết nhỏ li ti.
Trong viện nhà bên cạnh có động tĩnh, truyền đến tiếng nói chuyện, đó là một đôi phu thê trẻ, Lục Trạch và Lương Uyển Thanh.
“Ngươi đi đâu đấy, lại muốn mang đồ ăn cho Tần Minh à?” Giọng Lương Uyển Thanh dần cao lên.
“Hắn bị bệnh nặng, mới mười sáu mười bảy tuổi, sống một mình cô độc, thật đáng thương.” Lục Trạch nhỏ giọng nói.
“Ngươi có biết đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều nữa không, cứ tiếp tục như vậy, hai đứa nhỏ sẽ bị đói đấy!” Lương Uyển Thanh kích động nói.
“Bão tuyết đã ngừng rồi, sẽ có cách giải quyết thôi.” Lục Trạch nhìn trời đất tối đen.
……
Tần Minh nghe thấy tiếng cãi vã của hai phu thê, trong lòng rất áy náy, không muốn nhận lòng tốt của Lục Trạch nữa, trong thời buổi này, nhà nào cũng khó khăn.
Hắn đã đứng dậy khỏi giường đất, mặc áo bông vào rồi mà vẫn cảm thấy lạnh, lại lấy từ trong tủ ra một chiếc áo khoác da thú cũ kỹ, khoác lên người, trong căn phòng tối om không ngừng đi lại xoa tay.
Sau một trận ốm nặng, cơ thể cao lớn của hắn giờ đây có phần gầy gò, mái tóc đen dài qua vai cũng mất đi hai phần bóng mượt, gương mặt thanh tú hơi nhợt nhạt, nhưng đôi mắt trong veo vẫn rất sáng, tràn đầy thần sắc. Dù mang vẻ bệnh tật, nhưng hắn lại toát lên một loại khí chất kiên nghị.
Một tháng trước, hắn khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi vùng núi, lúc ấy tay chân đều đã tím tái, ốm nặng đến tận bây giờ.
Về phần mấy người đồng hành, ngay ngày trở về đã qua đời.
Tần Minh bị "căn bệnh lạ" đeo bám, nhiều người cho rằng hắn đã không thể sống sót.
Nhưng hắn lại gắng gượng đến hiện tại, mà hơn nữa rõ ràng còn đang dần hồi phục.
Nghĩ đến những thứ nguy hiểm chưa biết trong núi, đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi.
Bóng tối bên ngoài có sự thay đổi, giống như mực nước nhỏ vào trong nước lã rồi nhạt dần, "thiển dạ" đến, cũng chính là "ban ngày" đã tới.
Rõ ràng, điều này cũng chỉ tốt hơn "đêm sâu" một chút nhưng đất trời nhìn chung vẫn là một màu đen kịt, cảnh vật ở xa không nhìn rõ ràng.
Cửa viện được đẩy ra, Lục Trạch đến, thân thể rắn chắc hữu lực, dùng xẻng xúc tuyết sang hai bên, nhanh chóng dọn sạch một con đường dẫn đến cửa phòng.
Tần Minh mở cánh cửa bị tuyết lớn phong kín, gọi một tiếng "Lục ca".
Lục Trạch xách một túi vải phát sáng, đổ vào chậu đá trên nền tuyết, một đống đá đỏ rực rơi xuống, va chạm tạo ra tiếng động thanh thúy, ánh sáng xé tan màn đêm.
Đây là "Thái Dương Thạch", cái tên của nó gửi gắm một loại mong ước tốt đẹp nào đó của con người trong thời đại này, lúc này đang chiếu sáng cả viện tử.
Lục Trạch ngạc nhiên: "Tiểu Tần, ta thấy tinh thần của ngươi dường như tốt hơn nhiều rồi."
Tần Minh mời hắn vào nhà, thành thật kể lại tình hình, bản thân không còn mê man nữa, chắc là sắp khỏi hẳn rồi.
Lục Trạch nói hắn mệnh cứng, mắc "căn bệnh lạ" trong núi mà vẫn sống sót được, thật không dễ dàng. Hắn đổ chỗ đá phát sáng còn lại trong túi vải vào chậu đồng trong phòng, lập tức cả phòng sáng rực.
Thái Dương Thạch lấy từ " hỏa tuyền", tuy có ánh lửa bập bùng nhưng nhiệt độ còn kém xa nhiệt độ bề mặt cơ thể người, vài canh giờ sau sẽ tự động tắt, cần đưa về "hỏa tuyền" để ủ ấm lại.
"Cầm lấy!" Lục Trạch đưa hộp cơm tới.
---
* Trong từ Hán Việt, "thiển dạ" (淺夜) thường được hiểu là "đêm mờ" hoặc "đêm mờ ảo". Từ này thường được dùng để miêu tả cảnh sắc ban đêm khi ánh sáng không quá sáng, tạo ra một bầu không khí huyền ảo, nhẹ nhàng và có phần bí ẩn.
* Từ Hán Việt "dạ thâm" (夜深) có nghĩa là "đêm sâu" hoặc "đêm khuya". Khi nhắc đến cảnh sắc ban đêm, "dạ thâm" thường được dùng để miêu tả thời điểm khi màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, không gian trở nên tĩnh lặng, huyền bí và có thể mang lại cảm giác cô đơn hoặc trầm tư.
Đăng bởi | LaTyc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 22 |