Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 994 chữ

Tần Minh ốm nặng một tháng, lương thực dự trữ từ nhiều ngày trước đã hết sạch, hoàn toàn dựa vào Lục Trạch cứu trợ, mà cách đây không lâu nghe thấy hai phu thê cãi nhau, biết tình cảnh của họ cũng không khá hơn là bao, hắn hổ thẹn trong lòng.

"Mau thừa dịp còn nóng đi." Lục Trạch là người thật thà, biết ơn báo đáp, trước đây hắn từng lạc trong khu rừng rậm rạp tối đen không biên giới, chính là Tần Minh đã gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, dẫn hắn trở về.

Nhìn cái bánh bao đen nóng hổi bốc hơi nghi ngút, cơn đói cồn cào khiến Tần Minh không nhịn được mà nuốt nước miếng.

"Sao lại đứng im vậy, thân thể ngươi còn chưa khỏe, nhịn đói thì không thể hồi phục được, còn khách sáo nữa à?" Lục Trạch trực tiếp đặt hộp cơm vào tay hắn.

"Lục ca!" Cuối cùng, Tần Minh không không có già mồm nữa, xé một miếng bánh, sờ vào thấy rất thô ráp, nhưng hắn lại ăn như hổ đói, cảm thấy ngọt ngào khắp miệng.

"Có việc thì gọi ta." Lục Trạch xoay người rời đi.

Cơn đói qua đi, tinh thần Tần Minh càng thêm phấn chấn, những cảm giác khó chịu trong người đang dần biến mất, hắn chắc chắn bệnh nặng sắp khỏi rồi.

Hắn muốn ra ngoài hít thở không khí, đi dạo một chút.

Hắn đẩy cửa viện ra ngoài đường, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, hơi thở ra toàn là khói trắng.

Thiển dạ, cũng chính là "ban ngày" của thời đại này, nhà nào cũng có ánh lửa đỏ rực của Thái Dương Thạch lưu chuyển, đường phố cũng theo đó mà có ánh sáng lờ mờ.

"Tần Minh, ngươi khỏe lại rồi à?" Có người phát hiện ra hắn.

"Tiểu Tần, để ta xem nào." Chu lão đầu đường Bắc kéo hắn lại, nhìn tới nhìn lui, thấy khí sắc của hắn đã tốt hơn nhiều so với lần trước.

Tần Minh mỉm cười chào hỏi, nói với bọn họ cơ thể hắn quả thực sắp hồi phục rồi.

Người ở ngã tư đường không nhiều lắm, đều lộ ra vẻ mặt khó tin, "căn bệnh lạ" nhập vào người mà cũng có thể khỏi được?

"Tiểu Tần, dù cho ngươi khỏe lại rồi cũng đừng vội ra ngoài, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm." Chu lão nhắc nhở, nhìn về phía ngoài thôn như bị mực nước đổ lên, đen kịt một màu.

Những người hàng xóm khác cũng lộ ra vẻ mặt buồn rầu, năm nay mất mùa, bây giờ thiếu lương thực là một vấn đề lớn, cứ tiếp tục như vậy sẽ chết đói mất.

Tần Minh để ý thấy, Chu lão trước đây vốn hiền lành phúc hậu, bây giờ mặt mày thiếu sức sống, người gầy gò ốm yếu, gió thổi qua tưởng chừng như có thể ngã quỵ.

Chờ những người khác rời đi, Chu lão cẩn thận lấy từ trong túi ra mấy miếng khoai lang khô, nhét vào tay Tần Minh.

Tần Minh vội vàng đẩy lại, bà lão lớn tuổi như vậy rồi, bản thân còn đang đói, hắn sao có thể nhận lấy lương thực cứu mạng của bà ấy chứ?

Mọi nhà đều đã dọn dẹp đường xá gần nhà mình, nhưng không triệt để, vẫn còn tuyết đọng, giẫm lên sẽ phát ra tiếng ken két, Tần Minh thở ra khói trắng, đi về phía trước.

Gần đến đầu thôn, hắn dừng lại.

Trước một khoảng sân lớn có một cái sân nhỏ, một con dê đen cao tới vai người lớn đang kéo cối đá, nghiền nát lúa mì biến dị giống như những hạt bạc.

Không phải ai cũng thiếu lương thực, rõ ràng nhà ở đầu thôn này có điều kiện cũng không tệ.

Tần Minh nhìn chằm chằm vào con dê đen, ánh mắt sáng quắc, bây giờ cơm ăn áo mặc còn là vấn đề, hắn đã lâu rồi không được ăn thịt, thật sự là thèm thuồng vô cùng.

Con dê đen khá cao lớn, sừng to khỏe, trông hơi hung dữ, cảm nhận được ánh mắt của Tần Minh, nó như bị giật mình, cái đuôi đang vểnh lên liền cụp xuống.

"Tiểu Tần, người khỏe lại rồi à? Đại nạn không chết ắt có hậu phúc." Một nam tử trung niên dáng người chắc nịch, có râu quai nón đứng ở cửa sân, tưởng Tần Minh đang nhìn thóc biến dị dưới cối xay - ngân mạch, liền nói: "Nhà ta đông người, tiêu thụ quá nhanh, đây cũng là số lương thực cuối cùng của nhà ta rồi."

"Dương thúc lợi hại thật, trong thời buổi này mà vẫn có thể chăm sóc tốt cho cả nhà." Tần Minh cười nói, hắn đương nhiên không tin đối phương chỉ còn lại một bao ngân mạch.

Sau khi chào hỏi Dương Vĩnh Thanh xong, hắn đi một mạch đến đầu thôn.

"Hỏa tuyền" ở ngay phía trước, chiếu sáng xung quanh rất rõ ràng.

Nơi đó được người ta dùng đá xếp chồng lên nhau bao quanh, tạo thành một cái ao vuông vức, bờ đá chỉ cao tới đầu gối, bên trong là một vùng ánh sáng đỏ rực.

Trong mùa bão tuyết này, tuy hỏa tuyền bên trong gần như cạn kiệt, không còn phun trào nữa, nhưng vẫn có ánh lửa bập bùng.

Trong ao có hai cái cây, đây là nguồn gốc tên gọi của Song Thụ thôn, một cây có lá màu đen, một cây có lá màu trắng, giữa mùa đông giá rét lại không hề rụng lá.

Hỏa Tuyền được những tảng đá bao xung quanh, khói sương bốc lên nghi ngút, trong thế giới đêm đen bao phủ này khiến nó càng thêm rực rỡ.

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương [Dịch] của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaTyc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.