Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1157 chữ

Tần Minh ngồi xuống, vớt từ trong hồ lên một hòn đá phát sáng, nó còn trơn bóng hơn cả san hô đỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Mọi người đều lấy Thái Dương Thạch từ Hỏa Tuyền, khi đá tắt thì có thể bỏ lại vào đây, một thời gian sau sẽ khôi phục như ban đầu.

Cả hồ ánh sáng đỏ rực, tuy đỏ như dung nham nhưng nhiệt độ của nó lại thấp hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể người. Mặt hồ lấp lánh, ánh lửa nhảy nhót, nó không phải lửa thật, cũng không phải nước suối mà là một loại vật chất đặc biệt.

Ngày nay không còn ban ngày, đêm tối trường tồn, chỉ còn sự phân biệt giữa thiển dạ và đêm sâu. Trong thời đại này, Hỏa Tuyền càng trở nên quan trọng.

Cho dù là ngũ cốc biến dị hay các loại cây trồng thông thường như khoai lang, tất cả các loại cây trồng đều cần được tưới bằng Hỏa Tuyền thì mới có thể sinh trưởng. Hơn nữa, nếu con người không được tiếp xúc với Hỏa Tuyền trong thời gian dài thì cũng sẽ cảm thấy không khỏe. Có thể nói, nó là nền tảng sinh tồn của con người.

Trong thế giới không có ban ngày này, vẫn có thể phân chia bốn mùa. Mùa xuân và mùa hè là thời kỳ hoạt động mạnh mẽ của Hỏa Tuyền, nó phun trào mãnh liệt, có thể đáp ứng nhu cầu canh tác. Mùa đông là thời kỳ cạn kiệt của nó, ví dụ như ở Song Thụ thôn, tuy trong hồ vẫn sáng nhưng chỉ có thể dùng để ủ Thái Dương Thạch, cung cấp ánh sáng.

Nhìn chung, trong thời đại không có ban ngày này thì con người chỉ có thể "truy lửa" mà sống.

Hỏa Tuyền nổi bật như vậy trong màn đêm, tự nhiên sẽ thu hút sự dòm ngó của các loại sinh vật trong bóng tối, nhưng may mắn là mỗi loài đều có lãnh thổ riêng, hầu hết thời gian có thể duy trì sự cân bằng nhất định.

Song Thụ thôn thiếu lương thực, chủ yếu là do mùa thu hoạch bị quái điểu tập kích, mỏ chim chạm vào bông lúa giống như lưỡi hái quét qua, một nhát xuống là trơ trụi. Ngoài ra còn xuất hiện kiến họa, cùng với một số yếu tố nhân tạo, dẫn đến mùa đông thì con người đều sắp chết đói rồi.

Bây giờ là thiển dạ, màn đêm tương đối nhạt, hơn nữa xa xa thỉnh thoảng có " địa quang" bốc lên, khiến đường nét của khu rừng rậm mờ ảo hiện ra. Còn đến đêm sâu thì không còn nhìn thấy gì nữa, vạn vật chìm vào im lặng, màn đêm đen kịt đến rợn người.

Tần Minh đang suy nghĩ khi nào có thể ra ngoài giải quyết tình trạng thiếu lương thực nghiêm trọng. Hắn nhìn về phía hoang dã, rất tối, không nhìn thấy cảnh vật ở xa, tuyết tích tụ đã ngập đến ngực người, môi trường sống lại vô cùng khắc nghiệt.

Ở đầu thôn, Hỏa Tuyền chiếu sáng cả một vùng đất. Gió lạnh thổi qua, trong hỏa trì rộng chừng mười mét vuông, gợn sóng lăn tăn. Hai cây trắng đen trong hồ lay động, phủi đi lớp tuyết đọng, lấp lánh trong ánh lửa.

Lá của hai cái cây hơi có chất ngọc, không sợ lạnh giá, nhưng ngoài tác dụng xua đuổi muỗi vào mùa hè ra thì không có tác dụng gì lớn.

Tần Minh cảm nhận được bông tuyết lạnh lẽo rơi từ trên cây xuống cổ, lấy lại tinh thần, dù sao cũng phải dưỡng sức thêm, bên ngoài rất nguy hiểm.

Hắn quay trở lại theo đường cũ, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, phía sau là hoang dã tối tăm, vạn vật tàn lụi, như một con quái vật khổng lồ sắp nuốt chửng tất cả.

Tần Minh đứng trong sân, luyện tập các động tác đặc biệt, vô cùng thành thạo, trôi chảy, bởi vì thường xuyên như vậy nên đây gần như đã trở thành bản năng.

Một lúc lâu sau, trán hắn lấm tấm mồ hôi, toàn thân ấm lên, lúc này mới dừng lại.

Hắn vào phòng lấy ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ bằng ngón tay cái, được chạm khắc tinh xảo trong suốt, bên trong là những chất lỏng băng tinh màu xanh lam.

Hắn cẩn thận quan sát từng li từng tí dưới ánh sáng rực rỡ của Thái Dương Thạch.

Trên thân lọ nhỏ nhắn khắc hai chữ: Khoáng Tố.

Chất lỏng bên trong xanh đến say lòng người, lúc lắc nhẹ, làn sương xanh liền trôi nổi trong chai, tạo cảm giác như mộng như mơ.

Tần Minh kiềm chế sự kích động, không mở lọ nhỏ ra, bởi vì hắn vừa mới khỏi bệnh nặng, sử dụng chất lỏng màu xanh lam này sẽ lợi bất cập hại.

Đây là thứ hắn vô tình nhặt được ở vùng nguy hiểm trên núi, trước đó hắn chỉ nghe nói về "Khoáng Tố", thực tế chưa từng tiếp xúc với loại vật chất quý giá này.

Sau khi cơ thể được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất rồi sử dụng nó, có thể cải thiện thể chất, tăng cường tinh thần.

Từ sau khi trốn thoát khỏi núi đến nay, hắn liền bị bệnh nặng, vẫn chưa có cơ hội thử.

"Vài ngày nữa có lẽ sẽ dùng được." Tần Minh cất chiếc lọ thủy tinh nhỏ bé đi.

Gió lạnh thổi qua, những bông tuyết nhỏ rơi lả tả.

Tần Minh sống một mình, khoảng sân rất yên tĩnh vắng vẻ, thậm chí có phần hoang tàn.

Hắn đã quen với điều đó rồi.

Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống, thiển dạ dần kết thúc.

Lục Trạch đến, bên cạnh là một nam hài khoảng năm tuổi, dù đã được bọc kín mít nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cóng đến đỏ bừng.

"Văn Duệ lại cao lên rồi." Tần Minh đưa tay ra hiệu chiều cao của nam hài.

"Tiểu thúc, thân thể khỏe hơn rồi chứ ạ?" Lục Văn Duệ ngẩng đầu quan tâm hỏi han, đôi mắt to tròn trong veo, đúng là lứa tuổi ngây thơ đáng yêu.

Tần Minh mỉm cười đáp: "Không sao rồi, đợi thêm một thời gian nữa tiểu thúc sẽ bắt cho ngươi con 'Ngữ Tước' mà ngươi hằng mong ước nhé."

"Ngữ Tước có thể nói chuyện với người, thật sao? Quá tốt rồi!" Tiểu Văn Duệ vừa nghe xong liền vui mừng khôn xiết, đôi mắt sáng long lanh.

"Gần đây bên ngoài có chút bất ổn." Lục Trạch lên tiếng, đưa hộp cơm cho Tần Minh, dặn hắn đừng vội ra ngoài.

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương [Dịch] của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaTyc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.