Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy Tức đại pháp

2473 chữ

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, hết thảy đều quy về yên ả.

Tân Lâm co rúc ở trong lòng của Tiêu Phàm, dường như cả người thoát lực, vẫn không nhúc nhích. Chỉ có ngón trỏ tay phải thon dài ngẫu nhiên nhẹ nhàng trượt ở trên ngực trơn bóng của Tiêu Phàm, hoàn toàn là động tác không có chủ định.

Bên trong thông đạo hắc ám, một luồng ấm áp nói không thành tiếng, nói không rõ ràng lan tràn khắp mọi nơi.

- Tân nhi...

Tiêu Phàm nhẹ nhàng kêu một tiếng.

- Anh xin lỗi.

- Đồ ngốc...

Tân Lâm hơi hơi xoay mình, nhẹ giọng nói ra, giọng điệu mang theo kiều thựng không nói ra lời. Cô biết rằng Tiêu Phàm là đang xin lỗi vì hoàn cảnh như vậy. Hai người bọn họ đều chưa từng nghĩ đến, lần đầu tiên với nhau không ngờ là hoàn thành bên trong thông đạo đen tối này. Tiêu Phàm cảm thấy trong lòng áy náy, Tân Lâm lại là bình an vui sướng không nói nên lời.

Chỉ cần là cùng với Tiêu Phàm, giao bản thân mình đầy đủ không sứt mẻ cho hắn, ở đâu cũng không quan trọng.

Người đàn ông của cô là Tiêu Phàm, như vậy đủ rồi, tất cả cái khác đều không sao cả.

Tiêu Phàm lại cúi người xuống, hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cô.

Tân Lâm ôm hắn càng chặt hơn.

Lại qua không biết bao lâu, Tân Lâm mạnh thân mình một cái, ngồi dậy, hạ giọng nói: - Anh tiếp tục chữa thương, em tiếp tục tìm xem có thể tìm được đường đi ra ngoài hay không.

Vốn có thể ra ngoài hay không, Tân Lâm cũng không để ý như vậy, tính tình của cô vốn là tương đối nhạt. Nhưng hiện tại, dường như hết thảy đều không giống với lúc trước, hết thảy đều có sự biến hóa. Trong lòng Tân Lâm bỗng nhiên toát ra một ý nguyện vô cùng mãnh liệt, cô rất muốn đi ra ngoài, rất muốn rời khỏi này. Không phải nói là nơi này khiến cho cô chán ghét, mấu chốt là nơi này thiếu điều kiện sinh tồn.

Cô còn muốn lâu với Tiêu Phàm.

Tân Lâm mở đèn pin ra.

Thời gian lâu như vậy qua đi, điện trong đèn pin cũng bắt đầu không đủ, ngọn đèn càng thêm mờ tối. Dưới ánh đèn lờ mờ, thân thể của Tân Lâm thể hiện ra tỉ lệ hoàn mỹ. Hai chân thon dài, lưng áo kích thước duyên dáng, đưa lưng về phía Tiêu Phàm, tự phần cổ đến hai chân, hiện ra đường cong vô cùng tuyệt đẹp, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều sẽ lập tức điên cuồng.

Tân Lâm chậm rãi cầm quần áo mặc vào, chấm dứt chỉnh tề.

Đàn ông thu thập dù sao so với phụ nữ lại tiện hơn chút, đến lúc cô mặc quần áo tử tế, Tiêu Phàm sớm đã mặc chỉnh tề, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm cô, ở trên cổ của cô khẽ hôn một cái.

Tân Lâm tự nhiên cười, lật tay sờ sờ hai má của Tiêu Phàm, liền cầm đèn pin đi thẳng về phía trước.

Tiêu Phàm liền khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu tiếp tục luyện hóa viên thuốc.

Lúc này đây vô cùng thuận lợi.

Tiêu Phàm cổ dục vọng nguyên thủy cuồng bạo trầm tích trong cơ thể kia sớm đã biến mất không còn một mảnh, không cần dùng chân nguyên bản mạng đi áp chế nữa. “Hạo Nhiên Chính Khí” hùng mạnh vận chuyển hết tốc lực, dược lực dần dần tan ra, bắt đầu làm dịu lục phủ ngũ tạng và bát mạch kỳ kinh bị thương của Tiêu Phàm.

Một canh giờ sau, Tiêu Phàm cả người đều bọc trong một tầng sương mù trắng nhạt, mùi thuốc càng thêm nồng đậm, tràn ngập ở khắp thông đạo.

Càng là cao thủ nội công thâm hậu, càng có thể phát huy công hiệu chữa thương của thuốc tiên Thất Diệu Cung đến mức tận cùng.

Tân Lâm sớm trở lại, liền ngồi xuống ở bên cạnh hắn, cũng chầm chậm vận công điều tức. Trận chiến đấu kịch liệt này, Tân Lâm mặc dù không có bị thương, nội lực tiêu hao cũng vô cùng lớn, cần phải điều tức một chút.

Lại qua một canh giờ, Tiêu Phàm chậm rãi thu công, lục phủ ngũ tạng vốn mơ hồ đau cảm giác thoải mái hơn so với lúc trước. Đương nhiên trọng thương như thế, hiệu quả trị liệu của thuốc tiên Thất Diệu Cung có tốt hơn nữa, cũng không thể trong mấy canh giờ ngắn ngủn liền khỏi hẳn như lúc ban đầu. Tuy nhiên chỉ cần thương thế không tiếp tục chuyển biến xấu, vấn đề như vậy liền sẽ không quá lớn.

- Vẫn là không ra được, đống đá kia thật sự là quá chặt.

Cảm giác được Tiêu Phàm đã thu công, Tân Lâm liền hạ giọng nói, giọng điệu có chút nôn nóng.

Cửa đá bên thông đạo này cô cũng đã dùng nhuyễn kiếm thử qua, mặc dù nhuyễn kiếm của cô vô cùng sắc bén, là bảo kiếm hiếm có. Nhưng cửa đá này thực sự quá dày, cũng không phải nhuyễn kiếm có thể đối phó được. Nếu cửa đá này là năm đó người của địa cung kiến tạo dùng để ngăn chặn kẻ thù ở bên ngoài, đương nhiên phải thiết kế vô cùng hữu dụng, tuyệt không ai có thể sánh bằng.

Cô và Tiêu Phàm bị chặn ở trong thông đạo nho nhỏ này, may mà từ đống hoang tàn bên kia của đại điện còn có chút không khí lại đây, bằng không thật sự sẽ có phiền phức. Nhưng như vậy cũng không an toàn, ai biết đại điện bên kia rốt cuộc có thông đạo thông với bên ngoài hay không. Cho dù trước kia có thông đạo như vậy, sau khi tự hủy những thông đạo này còn tồn tại hay không đều rất khó nói.

Hiện tại hít thở là đủ rồi, qua thêm thời gian nữa, lại sẽ như thế nào?

- Tân nhi, đừng nóng vội, sẽ có người tới cứu chúng ta.

Tiêu Phàm trong bóng đêm vươn tay ra, chuẩn xác không có lầm đặt vào đỉnh đầu Tân Lâm, day day tóc của cô, mỉm cười nói.

- Em biết, Trần Dương và mẹ của cô ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp đến cứu chúng ta. Mấu chốt là, bọn họ cần bao lâu mới có thể tìm được nơi này? Cho dù tìm được địa cung này, trong lòng núi này lối rẽ nhiều như vậy, muốn tìm được phương hướng chính xác, chỉ dựa vào hai người bọn họ, khó khăn liền quá lớn. Đợi bọn họ tìm tới nơi này, không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

đăng nhập http://truyencuatui.ne
t/ để đọc❤truyện Nơi này không ăn không uống, tuy rằng hai người đều võ công cao cường, Tiêu Phàm thậm chí lại đã tiến vào trạng thái bán Tích Cốc, nhưng cũng không biểu thị có thể trong thời gian dài mà không cần ăn chút gì. Đó tuyệt đối sẽ chịu không được.

Nếu cứu viện trễ, hai người bọn họ vẫn là phiền toái rất lớn.

Tiêu Phàm hạ giọng nói nói: - Em đừng quên rồi, hắc lân đang ở bên ngoài.

Tân Lâm vừa nghe, lập tức liền tinh thần rung lên.

Đúng vậy a, như thế nào lại quên hắc lân chứ? Chỉ cần có hắc lân dẫn đường, Đàm Hiên Trần Dương cũng sẽ không đi đường nghiêng, có thể trực tiếp tìm tới nơi này. Về phần tìm được chỗ vách núi vách đá dựng đứng này, Tân Lâm cũng không lo lắng. Liễu Sinh Hùng xe liền dừng ở quảng trường công viên Tĩnh Xuyên, sau đó đường vào núi chỉ có một con đường. Cứ theo con đường này đi, nhất định có thể tìm được tổng đàn của “Cửu quỷ lưu” nơi này.

Người bình thường có lẽ sẽ không sức phán đoán chuẩn xác và lực hành động dũng mãnh như vậy, Đàm Hiên Trần Dương không tồn tại vấn đề như vậy. Hai mẹ con đều là xuất thân đặc công tinh anh, chuyện như vậy không làm kho đươc bọn họ.

- Nhưng, vẫn có vấn đề...

Sự hưng phấn của Tân Lâm chợt lóe qua, lập tức lại nhăn lông mày, nói.

- Cửa đá của thông đạo này bất kể ở bên trong hay là bên ngoài, đều rất khó mở ra.

Cửa đá này là do cơ quan khống chế, mà cơ quan “Tổng điều khiển” đã bị Liễu Sinh Hùng phá hư hầu như không còn. Nếu Đàm Hiên và Trần Dương không có giúp đỡ khác, vậy cũng đều không mở được cánh cửa này. Đương nhiên, bọn họ người ở bên ngoài, muốn tìm giúp đỡ cũng không khó. Mấu chốt là chỉ có nhân sự thì không đủ, còn phải có thiết bị cơ giới.

Trên vách đá cách xa thành thị như vậy, chỉ có một vách đá dựng đựng duy nhất chứa một người thông ra bên ngoài, máy móc thiết bị hiện đại hoá làm sao mang lên được đây?

Lần này hành động ở Đông Đảo quốc, cũng không có được chính phủ Đông Đảo quốc cho phép, càng chưa nói tới hợp tác trợ giúp rồi. Thậm chí Tiêu Phàm hiện tại cũng còn bị cảnh sát thành phố Bắc Điền truy nã, muốn nhờ lực lượng phía chính phủ thành phố Bắc Điền vận dụng máy bay trực thăng vận chuyển máy móc thiết bị lên vách núi đá dựng đứng này, khó khăn quá lớn, gần như căn bản không có khả năng làm được.

Cho dù những khó khăn đó Đàm Hiên và Trần Dương đều có thể nghĩ biện pháp giải quyết, như vậy, vấn đề mấu chốt nhất chính là Tiêu Phàm và Tân Lâm, có thể kiên trì cho đến lúc đó hay không!

- Tân nhi, đừng nói chuyện, cố gắng tiết kiệm thể lực.

Hiển nhiên, vấn đề Tân Lâm có thể nghĩ đến, Tiêu Phàm cũng nghĩ đến.

- Đến đây, anh truyền thụ một bộ khẩu quyết cho em, em dựa theo bộ khẩu quyết này vận hơi thở...

- Khẩu quyết gì?

- Quy Tức đại pháp!

Tân Lâm lập tức hai mắt tỏa sáng.

Đại danh của Quy Tức đại pháp, cô đương nhiên từng nghe nói qua, cũng biết hiệu quả của công pháp này vô cùng kỳ lạ, có thể khiến cho hoạt động của tất cả khí quan và sự trao đổi chất đều trở nên chậm chạp, từ đó mà tiến vào một loại trạng thái giống như ngủ đông, tiết kiệm vật chất tiêu hao một cách hạn độ.

Không ngờ Tiêu Phàm ngay cả công pháp như thế này đều biết.

Vô Cực Môn bác đại tinh thâm, danh bất hư truyền.

Lập tức Tiêu Phàm vừa nói vừa thực hiện, Tân Lâm dựa theo chỉ điểm của hắn bắt đầu tu luyện Quy Tức đại pháp. Không lâu sau khi, hai người liền song song khoanh chân mà ngồi, uyển như lão tăng nhập định, không nhúc nhích. Nếu không phải ngực còn có phập phồng cực kỳ nhỏ, thật đúng là khó có thể nhận ra bọn họ rốt cuộc bị vây vào loại trạng thái nào.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Tiêu Phàm đang nhập định bỗng nhiên mở mắt ra.

Hắn cảm ứng được khí cơ quen thuộc nào đó.

Tân Lâm vẫn đang nhập định.

Bởi vì Tiêu Phàm cảm ứng được chính là khí cơ của truyền thừa Vô Cực. Mặc kệ nơi này là tuyệt địa, áp chế đối với giác quan thứ sáu, loại cảm ứng này như có như không, rất không rõ rệt, Tiêu Phàm vẫn là trên cơ bản có thể khẳng định, hẳn là Đàm Hiên tìm đến nơi này.

Mở di động ra xem, thời gian đã qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ.

Trong núi vách đá dựng đứng này, di động đương nhiên không có khả năng còn có tín hiệu, nhưng dùng để nhìn thời gian vẫn là có thể. Không gọi điện thoại, thời gian pin chờ cũng là không ngắn.

Ước chừng một giờ sau, cỗ khí cơ quen thuộc này dần dần đi xa.

Xem ra Đàm Hiên đối mặt cửa đá nặng và dày này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết xuống tay từ đâu.

Tiêu Phàm lại chậm rãi hít một hơi, một lần nữa khôi phục nhập định, hơi thở trở nên cực kỳ ngân nga, thời gian một hít một thở cực dài, thậm chí giữa hít thở đều đã không có giới hạn rõ ràng.

Thời gian dần dần trôi qua, năm ngày năm đêm qua đi, di động đã tiêu hao hết nguồn điện, tự hành tắt máy.

Tiêu Phàm và Tân Lâm vẫn đang nhập định.

Tuy nhiên, khoảng cách Tân Lâm từ trong trạng thái nhập định tỉnh táo lại càng lúc càng ngắn, hít thở cũng dần dần dồn dập lên. Bất kể như thế nào, Tân Lâm là vừa mới luyện tập Quy Tức đại pháp, hiệu quả đương nhiên xa hẳn Tiêu Phàm. Quy Tức đại pháp này cho dù ở trong hoàn cảnh cực hạn, có thể hữu hiệu kéo dài thời gian sinh tồn, nhưng loại kéo dài này tuyệt đối không phải vô hạn.

Cho dù là rùa thực sự, cũng không có khả năng vĩnh viễn ngủ đông, không ăn một chút thức ăn, không bổ sung một chút năng lượng.

Tân Lâm đã rõ ràng cảm giác thể lực của mình từng chút một trôi đi, sinh mạng từng chút từng chút héo rũ, ý thức cũng không tỉnh táo bằng lúc trước. Tất cả đều là điềm báo trước thân thể sắp sửa sụp đổ.

Đương nhiên, cách lúc sụp đổ thực sự vẫn còn một thời gian ngắn có thể kiên trì.

Ngay tại lần thứ sáu Tân Lâm tỉnh lại từ trạng thái nhập định, một bàn tay ấm áp từ bên cạnh đưa qua, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, vang lên bên tai giọng nói dịu dàng của Tiêu Phàm.

- Tân nhi, kiên định lên, có người đến cứu chúng ta rồi.

396-quy-tuc-dai-phap/1162103.html

396-quy-tuc-dai-phap/1162103.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 587

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.