Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yên Chi xã

2528 chữ

“Rầm rầm...”

Trên đỉnh thông đạo, một tảng đá xanh lớn ầm ầm rớt xuống, khiến Tiêu Phàm và Tân Lâm vẫn đang luôn kiên nhẫn chờ hoảng sợ.

Theo Tiêu Phàm lại nghe được tiếng vang, nhân viên cứu viện đến bên ngoài cuối cùng từ trên đỉnh chóp thông đạo mở ra một lối đi, lại đã qua ba ngày rồi. Tân Lâm tựa sát Tiêu Phàm, nhìn về phía ngọn đèn lóe ra yếu ớt trong thông đạo, nhắm mắt lại, khóe miệng rốt cục hiện lên mỉm cười.

Một bóng dáng thon thả yểu điệu kiều mỵ giống như Tân Lâm, là người đầu tiên nhảy xuống thông đạo, trên mũ đèn pin giương lên, liền nhìn thấy Tiêu Phàm và Tân Lâm cách đó không xa, lập tức liền hoan hô lên.

- A...

Giọng nói trong trẻo này đúng là Uyển Thiên Thiên.

- Tiêu Phàm, Tân tỷ, các người đừng lo? Uây uây, nói gì đi chứ, đừng dọa tôi...

Uyển Thiên Thiên nhảy xuống trước, vươn hai tay, dường như muốn đỡ Tiêu Phàm và Tân Lâm lên, mắt thấy hai người đều không nói lời nào, Uyển Đại đương gia nhất thời liền có chút cấp bách.

Dựa theo suy tính thời gian, đây đã là ngày thứ chín Tiêu Phàm và Tân Lâm bị vây ở chỗ này.

Uyển Thiên Thiên thật đúng là vô cùng lo lắng.

Uyển Đại đương gia lúc này một thân mặc trang phục nghề nghiệp, đầu đội mũ thợ mỏ, cả người bùn đất, dính chin chít, đâu còn một chút phong thái tuyệt sắc mỹ nhân kiều mỵ chứ? Vừa nhìn thấy, nhất định sẽ khiến người ta coi là một kẻ tác nghiệp thấp hèn.

Tiêu Phàm trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói:

- Thiên Thiên, cô trước tiên tắt ngọn đèn trên đầu đi, bằng không chúng tôi đến mắt cũng không dám mở ra đâu.

Vẫn còn nói rành mạch, trung khí tuy rằng chưa nói tới dư thừa, nhưng cũng không quá mức suy nhược.

Mấy ngày trước, Tiêu Phàm cũng đã tiến nhập vào cảnh giới bán Tích Cốc, tu luyện thành công Quy Tức đại pháp, dưới loại tình hình này, thời gian hắn có thể kiên trì lâu hơn so với Tân Lâm. Tuy nhiên, ngoại trừ thể lực ra, người bị nhốt ở dưới đất, bình thường vấn đề dễ xảy ra nhất vẫn là tâm lý. Bởi vì lo âu và tuyệt vọng, rất dễ khiến cho người ta tinh thần sụp đổ, thậm chí nổi điên.

Nhưng vấn đề như vậy, đối với Tiêu chưởng giáo của Vô Cực Môn mà nói, tỷ lệ phát sinh tương đối nhỏ.

Chỉ có điều ở trong hoàn cảnh hoàn toàn tối đợi thời gian dài như vậy, bất luận một chút ánh sáng gì cũng đều tạo ra kích thích vô cùng mãnh liệt đối với đôi mắt. Khi có ngọn đèn chiếu vào, Tiêu Phàm và Tân Lâm đều không hẹn mà cùng nhắm hai mắt lại, để tránh ánh sáng chói gây tổn thương cho đôi mắt.

- Ai nha, anh xem tôi, chỉ lo vui mừng... Ai, phía sau, đừng vội vào, tôi đã tìm được người...

Uyển Thiên Thiên luống cuống tay chân đem ngọn đèn trên đỉnh đầu tắt đi, lại hướng về phía sau hét quát một tiếng.

Uyển Đại đương gia này thét to có thể ngăn cản người khác, lại ngăn không được Hắc Lân.

“Meo meo” một tiếng, mèo mập lớn phi thân vào trong thông đạo, lắc mình đã đến trước mặt Tiêu Phàm, lè lưỡi, không kìm được liếm mút mu bàn tay Tiêu Phàm, lại dùng lông xù đến trước mặt Tiêu Phàm dụi lau, vô cùng thân thiết.

- Hắc Lân.

Tiêu Phàm vươn tay, vuốt ve đầu mềm mại của Hắc Lân, trên mặt hiện lên tươi cười.

Tân Lâm mỉm cười hỏi:

- Thiên Thiên, cô tại sao lại ở chỗ này?

Có người tới cứu, điểm này Tân Lâm cũng không phải rất ngạc nhiên, mấu chốt là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô lại là Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm nhất thời vẫn có chút đoán không ra nguyên nhân. Uyển Thiên Thiên không phải vẫn đang bệnh sao? Tiêu Phàm trước khi đến Đông Đảo quốc, đặc biệt kê phương thuốc cho Uyển Thiên Thiên, bảo cô dựa theo phương uống để uống, lại không tiếc hao phí pháp lực mà tạo ra mấy tấm Phù trấn áp âm sát khí, toàn bộ giao cho Uyển Thiên Thiên. Hắn chính là lo lắng thời gian mình ở Đông Đảo quốc nếu quá dài, không có người thi pháp loại trừ âm sát khí trong cơ thể cho Uyển Thiên Thiên, không tránh khỏi chậm trễ bệnh tình của Uyển Thiên Thiên.

May mà Uyển Thiên Thiên ở bên cạnh Tiêu Phàm đã một thời gian ngắn, trong cơ thể thậm chí còn lưu lại chân nguyên bổn mạng của Tiêu Phàm. Chiếu theo đơn thuốc để uống, cũng có thể kiên trì một thời gian ngắn, nếu chẳng may xảy ra vấn đề, còn có tấm Phù để dùng. Tuy vậy, Tiêu Phàm vẫn còn lo lắng không an toàn, trước khi chuẩn bị đi, đã kính nhờ Văn nhị thái gia, một khi Uyển Thiên Thiên có việc, xin Nhị sư huynh làm viện thủ.

Cho nên Tân Lâm tuyệt đối không thể tưởng được, người tích cực dẫn đầu phá vách đá mà vào không ngờ là Uyển Thiên Thiên.

❤đọc truyện ở http://truyencuatui.net/
Uyển Thiên Thiên hì hì cười, nói:

- Tân tỷ, đừng quên Yên Chi xã chúng tôi là làm gì đấy. Đổi là một người khác, trong vòng 3 ngày, để mở ra một lối đi như vậy, có thể không dễ dàng như vậy đâu.

Tân Lâm lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Lần này, thật đúng là tìm đúng người, phát huy một cách hạn độ sở trường của Uyển Thiên Thiên. Uyển Thiên Thiên mặc dù có tổn thương trong người, sau khi lực cắn nuốt biến mất, Tiêu Phàm cũng không còn cấm chế nội lực của bản thân cô nữa, trong khoảng thời gian này, nếu so chiêu với cao thủ có lẽ vẫn không tiện, nhưng mở một lối đi trong lòng đất lại là hoàn toàn có thể đấy.

- Thiên Thiên, cảm ơn cô a...

Tân Lâm từ đáy lòng nói.

Cho tới nay, Tân Lâm đối với Uyển Thiên Thiên cũng không phải là “Cảm mạo” như vậy, chỉ có điều không muốn vi phạm ý tứ của Tiêu Phàm. Tính cách của Uyển Thiên Thiên, và Tân Lâm đúng là hai cực đoan. Tuy nhiên hiện tại, cảm tạ của Tân Lâm quả thật nói ra từ đáy lòng.

Sự kiên trì của cô thật sự tới cực hạn rồi. Nếu chậm thêm hai ngày, có phát sinh bất trắc gì hay không, thật đúng là khó mà nói.

- Hì hì, Tân tỷ, chị còn nói như vậy, tôi sẽ giận đấy... Chúng ta là chị em tốt, người một nhà... Chị nói có đúng hay không?

Uyển Thiên Thiên hi hi ha ha nói:

- Được rồi, trước tiên đừng nói gì nữa, đến, uống chút sữa, khôi phục một chút diện lực, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài.

Tiêu Phàm và Tân Lâm bị nhốt chín ngày, lúc này đương nhiên chỉ có thể uống chút sữa, vẫn không thể nhiều, uống mấy ngụm, thoáng bổ sung một chút thể lực, duy trì nhu cầu sinh mạng hạn độ thấp nhất, chờ đến bệnh viện rồi từ từ khôi phục.

Lập tức Uyển Thiên Thiên cẩn thận đeo bịt mắt màu đen lên cho Tiêu Phàm và Tân Lâm, từ lối đi mở tạm thời trong thông đạo rút lui ra ngoài.

Người của Yên Chi xã lần này tới không ít, Nhị đương gia Đường Huyên, Tam đương gia Tống Hoàn đều tới, còn có bảy tám huynh đệ, cả đám đều mặc trang phục thợ mỏ, trong tay cầm những dùng cụ tiện tay như thiên thép, xẻng công binh... Khỏi cần nói, nhóm người này dù sao ở trong Yên Chi xã cũng là cao thủ phụ trách đào hầm lò.

Yên Chi xã là đội trộm mộ lớn nhất ở mấy tỉnh phương bắc, đại diện cho đồng hành nghiệp tiêu chuẩn cao nhất. Nói cách khác, không cần máy móc thiết bị đại hình, tay không đào hầm lò, trên mặt đất đào một cái động, mấy vị này là nhân sĩ chuyên nghiệp nhất. Trên thực tế toàn bộ Hoa Hạ đều tìm không ra người có trình độ cao như bọn họ. Nếu không có như thế, đổi lại là những người khác, ba ngày ba đêm mở ra một thông đạo cứu mạng như vậy, thật đúng là không dễ dàng.

Đường Huyên ở bên ngoài tiếp ứng, mắt thấy Tiêu Phàm không sao, cũng không kìm nổi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nước mắt lúc ấy liền chảy ra.

Đám người Tống Hoàn ở một bên nhìn thấy có chút “Trong lòng run sợ”.

Thiên Thiên vì Tiêu Phàm mà chảy nước mắt, cũng đã đành, các huynh đệ của Yên Chi xã hiện tại từ trên xuống dưới đều biết, Đại đương gia thích một vị “con ông cháu cha”, nghe nói công tử ca mặt trắng này vô cùng khó lường, đã cứu mạng của Đại đương gia. Hơn nữa Uyển Thiên Thiên tính cách hướng ngoại, dám yêu dám hận, cô rơi lệ vì Tiêu Phàm, một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trái lại là Đường Huyên, tính tình nhất quán trầm ổn, không ngờ cũng biểu lộ chân tình.

Một bàn tay nhẹ nhàng đáp lên mạch môn của Tiêu Phàm, mặc dù hiện tại đeo bịt mắt, bằng trực giác, Tiêu Phàm liền biết là Đàm Hiên. Trận này nghĩ cách hành động cứu viện nhất định là do Đàm Hiên ở tổ chức. Không ngờ có thể đem Uyển Thiên Thiên và nhân sự của Yên Chi xã khẩn cấp điều đến Đông Đảo quốc, vị sư tỷ này đối với mình rất hiểu rõ, nhưng sự hiểu biết của bản thân mình đối với bà vẫn còn ít.

Đàm Hiên khu động nội tức, vận chuyển một tuần ở trong cơ thể Tiêu Phàm, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài.

Nhìn qua, Tiêu Phàm ngoại trừ yếu ớt một chút, cũng không lo ngại. Hơn nữa không coi là hết sức yếu ớt. Bị nhốt chín ngày, còn có thể duy trì trạng huống như vậy, đã tốt vô cùng.

- Sư tỷ, Tố Tố không sao chứ?

Tiêu Phàm thấp giọng hỏi.

- Không sao, con bé đã về nước trước rồi.

Đàm Hiên đáp, giọng điệu vẫn là thản nhiên.

Thân phận đặc công tiềm phục của Trần Dương coi như là đã bại lộ, tiếp tục ở lại Đông Đảo quốc cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì. Hơn nữa, thành phố Bắc Điền đã xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy, gia tộc Liễu Sinh chết gối tịch, thậm chí ngay cả cảnh sát đều có không ít người bị thương, có thể nói chấn động cả nước Đông Đảo rồi, dẫn phát cảnh sát Đông Đảo coi trọng cao độ, cơ quan tình báo chính trị cũng âm thầm xuất động. Việc này bởi Trần Dương mà dẫn đến, cô cũng nhất định phải lập tức trở về nước, để tránh đầu ngọn gió này. Nếu chẳng may bị cảnh sát Đông Đảo quốc khống chế, không khỏi lại thêm vô số phong ba.

Bản thân Trần Dương thật ra cũng muốn ở lại, Tiêu Phàm không bình an rời khỏi Đông Đảo, cô sẽ không đi. Kết quả đấu tranh của cô bé gặp phải “Trấn áp” không chút khách khí của Đàm Hiên, không nói hai lời, đã đưa khuê nữ lên máy bay về nước.

Tiểu nha đầu này thật đúng là không biết nặng nhẹ.

- Đi thôi, đợi sau khi tới quảng trường công viên rồi, dựa theo kế hoạch sớm định ra, phân công nhau hành động. Không cần đều nhét cùngmột chỗ, miễn cho phía cảnh sát Bắc Điền chú ý.

Đợi Tiêu Phàm đối đáp một câu, Đàm Hiên liền chỉ bảo những người khác, một lời chưa xong, lại nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Tiêu Phàm hai hàng lông mày hơi hơi nhàu lên. Từ tiếng ho khan này có thể nghe ra được, nội thương của Đàm Hiên vẫn chưa khỏi. Xem chừng mấy ngày này, bà cũng căn bản không có tâm tư để chữa thương thật sự.

Tuy rằng từ đầu đến cuối, thái độ của Đàm Hiên đối với Tiêu Phàm vẫn chưa nói tới thân thiết cỡ nào, nhưng ở sâu trong nội tâm bà, cũng tuyệt đối không thể thờ ơ đối với an nguy của Tiêu Phàm. Không nói đến Tiêu Phàm là vì cứu Trần Dương mà đến, chỉ cần là thân phận chưởng giáo đương đại của Vô Cực Môn này, đã không phải là nhỏ. Là đệ tử ký danh của Chỉ Thủy tổ sư, Đàm Hiên cũng nhất định phải làm hết sức.

Điều đám người Uyển Thiên Thiên Đường Huyên của Yên Chi xã đến Đông Đảo để đào hầm lò này cũng là do bà nghĩ ra.

Nhưng theo hiệu quả đến xem, không thể không thừa nhận, đây là cách giải quyết tốt nhất.

Người của Yên Chi xã lập tức thay đổi quần áo, lại đóng giả thành bộ dạng du khách bình thường, đem Tiêu Phàm và Tân Lâm an vị ở trên chiếc cáng đơn giản, bắt đầu từ trên vách núi đá dựng đứng này rút lui khỏi. Trên đường mòn vách đá dựng đứng trải đá xanh này vẫn che kín rêu xanh, ẩm ướt trắng mịn, không cẩn thận là sẽ xảy ra vấn đề. Các huynh đệ của Yên Chi xã mang cáng, cả đám đều vô cùng cẩn thận. Tới đoạn đường đặc biệt nguy hiểm, cáng đều không tiện mang, Đường Huyên liền tự mình cõng Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên cõng Tân Lâm, từng bước một đi xuống dưới.

May mà đây là ẩn sâu trong rừng rậm nguyên thủy, suốt ngày nhiều sương mù, ít ai lui tới, bằng không nếu để cho người ta nhìn thấy một đội ngũ kỳ lạ như vậy, chỉ sợ sẽ lập tức báo cảnh sát rồi.

Ba ngày sau đó, Tiêu Phàm và Tân Lâm ở trong bệnh viện khôi phục lại bình thường, Tân Lâm làm dịch dung giả dạng cho hai người, thay chứng minh thư và hộ chiếu của quốc gia Đông Nam Á khác, lặng yên không một tiếng động rời khỏi thành phố Bắc Điền, rời khỏi Đông Đảo quốc

397-yen-chi-xa/1162104.html

397-yen-chi-xa/1162104.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 606

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.