Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pikachu Hoặc Mạng

Phiên bản Dịch · 1099 chữ

An Nhu đứng một bên, nhỏ giọng đếm số lượng bóng mà Tô Giang bắn trúng, trong lòng không ngừng cổ vũ cho hắn.

Càng trúng nhiều, ông chủ càng thấy lạnh sống lưng. Chết tiệt, gặp phải cao thủ rồi.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

“28, 29, 30!” Khi An Nhu đếm đến con số ba mươi, cô vui sướng giơ hai tay lên, nhìn Tô Giang với ánh mắt đầy phấn khích.

Tô Giang đặt súng xuống, quay sang nhìn ông chủ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ông chủ, ba mươi phát, không vấn đề gì chứ?”

Khóe miệng ông chủ giật giật, nhìn xung quanh một lượt, thấy đông người như vậy, nếu lật lọng thì chẳng còn mặt mũi làm ăn nữa.

Ông ta cắn răng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Không, không vấn đề, chúc mừng cậu đã giành được giải thưởng cao nhất.”

Tô Giang gật đầu, tiến tới ôm lấy chú Pikachu còn to hơn cả hắn.

Những người trước đó buông lời khó nghe giờ đã im lặng, không ít người lại có vẻ muốn thử sức mình.

Tô Giang chẳng thèm quan tâm, kéo An Nhu, người đang tràn đầy hứng khởi, rời khỏi quầy hàng.

Khi cả hai đến một chỗ vắng hơn, An Nhu không thể kiềm chế nữa, cô đưa tay ra, mắt ánh lên vẻ mong chờ, ra hiệu Tô Giang đưa Pikachu cho cô.

Tô Giang nhìn tay An Nhu mà không có phản ứng, thắc mắc hỏi: “Gì thế? Cậu muốn ôm à?”

Nghe vậy, nụ cười của An Nhu lập tức tắt ngấm, cô trừng mắt, đá vào chân hắn: “Ôm cái đầu cậu, tôi muốn Pikachu!”

“Pikachu nào của cậu, chẳng phải là tôi thắng sao?”

“... Nhưng cậu dùng đạn tôi mua!”

“Ồ, vậy lát nữa tôi chuyển cho cậu ba mươi tệ.”

An Nhu cười cay đắng, bực mình nắm lấy tai Tô Giang: “Pikachu hoặc mạng, cậu chọn đi.”

“Tôi chọn Pikachu.”

“Bốp!” An Nhu giẫm lên chân Tô Giang, “Nói lại lần nữa xem!”

“Để tôi ôm trước, về đến nhà cậu tôi sẽ đưa cho!”

“Vậy còn được.” An Nhu thỏa mãn, buông tay và chân ra.

Màn đêm buông xuống, như lớp mực đen phủ kín bên bờ sông Giang Đô, Tô Giang và An Nhu dạo bước trên con đường nhỏ ven sông. Xung quanh chỉ lác đác vài cặp đôi đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.

Đi hết con đường này, là đến nhà họ An.

"Dalalala..."

An Nhu vừa đan tay ra sau lưng vừa bước đi phía trước, bóng lưng cô trong màn đêm trông vô cùng quyến rũ. Chiếc váy đen nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, để lộ đôi chân dài trắng nõn. Cô vừa đi vừa khẽ nhún nhảy, miệng ngân nga một giai điệu du dương, hiển nhiên tâm trạng của cô hôm nay rất vui vẻ.

Làn gió nhẹ thổi qua mang theo chút hơi lạnh của đêm, Giang Đô vào thời điểm này trong năm có nhiệt độ vừa phải, không quá lạnh cũng không quá nóng, rất thích hợp cho những buổi dạo chơi buổi tối.

Tô Giang đi phía sau, trên tay ôm một con gấu bông Pikachu lớn, ánh mắt đầy thích thú ngắm nhìn cô gái vui vẻ trước mặt.

Nếu là vài ngày trước, dù có đánh chết hắn, hắn cũng không tin rằng mình sẽ dành thời gian vốn để chơi game và ngủ, để đi dạo cùng một cô gái dưới ánh trăng.

Chưa kể, trên tay lại còn đang ôm một con Pikachu cỡ lớn.

Tô Giang khẽ cười, cảm giác như mình đang mơ.

Tất cả là vì hệ thống, cuộc sống của hắn đã thay đổi hoàn toàn. Mặc dù không phải do hắn mong muốn, nhưng cảm giác cũng không tệ chút nào.

"Đi nhanh lên, cậu làm gì mà đi chậm thế?" An Nhu quay đầu lại, có chút không hài lòng khi thấy Tô Giang cứ lững thững phía sau.

Tô Giang bất lực đáp: “Cậu thử ôm một con gấu bông to thế này mà đi xem, mệt chết mất.”

“Hứ, sức yếu thế mà…” An Nhu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm rồi đứng lại đợi hắn, sau đó đi chậm lại để sánh bước cùng hắn.

Rồi cô ngại ngùng quay đầu, đưa cho Tô Giang một thứ.

“Đây là gì thế?”

Tô Giang mở tay ra, là một móc khóa Pikachu nhỏ.

Đây là thứ An Nhu vừa thấy ở một gian hàng khi nãy. Vì cũng là hình Pikachu nên cô đã lén lút mua nó.

“Đây... đây là quà cảm ơn cậu đã giúp tôi thắng được gấu bông…” An Nhu đỏ mặt, nhỏ giọng nói, nếu không nhờ Tô Giang có thính giác tốt, hắn có lẽ đã không nghe thấy.

“Ồ...” Tô Giang giả vờ không quan tâm, gật đầu rồi bỏ móc khóa vào túi.

Về nhà sẽ treo lên cặp vậy.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến cổng biệt thự nhà họ An. Bảo vệ nhận ra An Nhu liền vội mở cổng.

An Nhu quay lại, giơ tay ra hiệu cho Tô Giang.

“Giờ cậu đưa Pikachu cho tôi được chưa?”

Tô Giang nhướng mày: “Hay để người khác giúp cậu ôm vào, tôi sợ cậu cầm nó không tiện.”

“Không cần, tôi tự ôm!” An Nhu nói rồi nhanh chóng giật lấy con Pikachu từ tay Tô Giang. Con gấu bông khổng lồ lập tức che kín người cô.

“Được rồi, cậu về đi. Đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.” Tiếng An Nhu vọng ra từ sau con Pikachu.

Tô Giang nhìn theo dáng vẻ vụng về của An Nhu khi cô ôm con gấu bông chậm chạp đi vào nhà, có người định tiến lại giúp nhưng cô đều từ chối.

Hắn mỉm cười nhìn theo bóng lưng An Nhu cho đến khi cô khuất vào trong nhà mới quay bước rời đi.

Hắn chưa vội về nhà vì còn một việc phải làm — việc mà An Minh Kiệt nhờ.

...

Bên trong biệt thự nhà họ An, An Minh Kiệt đang thư thái ngồi tựa trên ghế sofa, nhâm nhi tách cà phê. Anh ta không hề lộ vẻ căng thẳng nào, cứ như thể người vừa tuyên chiến với nhà họ Phong vài giờ trước không phải là mình.

Nghe tiếng bước chân, An Minh Kiệt quay đầu lại, cất giọng: “Nhu Nhu về rồi, Tô Giang... ơ?”

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Thiên Kim Hắc Đạo? (Bản Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.