Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãng quên

Tiểu thuyết gốc · 3189 chữ

Chẳng mấy ngày trôi qua, hôm nay. Cả quảng trường Đại học Thiên Quang chìm trong không khí sôi động. Ngày kiểm tra thức tỉnh năng lực, sự kiện được mong đợi nhất, đã bắt đầu. Đây là bước ngoặt của mọi sinh viên, nơi họ phát hiện ra sức mạnh tiềm tàng ẩn sâu trong cơ thể.

Hắc Vân Đà đứng yên giữa đám đông, ánh mắt lạnh lẽo, quan sát tất cả như một kẻ ngoài cuộc. Với ký ức từ kiếp trước, anh thừa biết năng lực không quan trọng bằng cách sử dụng nó ra sao. Nhưng lần này, anh có một kế hoạch khác. Anh sẽ bắt đầu từ đáy sâu nhất, để những kẻ từng coi thường anh không bao giờ nhận ra anh chính là người sẽ diệt tất cả.

“Sinh viên đầu tiên, Lý Thanh.”

Giọng đọc vang lên. Lý Thanh, cô gái trước kia ngồi cạnh Hắc Vân Đà, bước lên Đài Thức Tỉnh. Cô đặt tay lên viên ma thạch lớn đặt trên bệ, nhắm mắt lại. Ánh sáng xanh ngọc phát ra, bao phủ lấy cơ thể cô như dòng nước chảy mượt mà.

“Năng lực cấp A: Hệ Phong – Điều khiển gió.”

Tiếng vỗ tay vang lên giòn giã. Lý Thanh cười rạng rỡ, quay xuống vẫy tay với đám đông. Cô quay sang nhìn Hắc Vân Đà, vẻ mặt đầy hy vọng.

“Hy vọng cậu cũng sẽ làm được!”

Anh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.

Danh sách tiếp tục, từng người bước lên và nhận kết quả. Phần lớn sinh viên chỉ đạt cấp C hoặc B. Một vài người hiếm hoi đạt cấp A khiến đám đông phấn khích. Nhưng rồi, đến tên anh.

“Sinh viên tiếp theo, Hắc Vân Đà.”

Cả quảng trường im lặng. Những người khác tò mò nhìn theo khi anh bước lên. Với vóc dáng cao lớn và khí chất lạnh lùng, anh ngay lập tức thu hút sự chú ý.

Anh đặt tay lên viên ma thạch, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra. Không có sự bùng nổ, không có hiện tượng kỳ lạ. Ánh sáng chỉ yếu ớt như ngọn nến sắp tắt, dần dần chuyển sang màu xám tro.

Giám khảo nhìn bảng kết quả, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng che giấu.

“Năng lực cấp E: Hệ Trọng Lực – Điều chỉnh trọng lượng cơ thể.”

Cấp E.

Không khí trở nên yên lặng đến mức ngột ngạt. Một số người thì thầm, vài tiếng cười khẽ vang lên từ đám đông. Cấp E là năng lực thấp nhất, gần như vô dụng.

“Cấp E sao? Thật thảm hại…”

“Hắn chỉ giỏi bề ngoài thôi à?”

Những lời chế giễu vang lên rõ ràng bên tai, nhưng Hắc Vân Đà không để tâm. Anh rời khỏi đài với vẻ mặt thản nhiên, không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lý Thanh chạy đến, ánh mắt có chút lo lắng. “Đừng nản lòng. Hệ Trọng Lực có thể rất hữu ích nếu cậu biết cách sử dụng nó. Tôi sẽ giúp cậu!”

“Không cần,” anh đáp, giọng nói lạnh nhạt, khiến cô hơi khựng lại.

Trở về ký túc xá, anh ngồi trên giường. Cấp E. Đó là thứ mà thế giới này gán cho anh. Nhưng với ký ức kiếp và kinh nghiệm kiếp trước, anh thừa biết cách biến thứ được gọi là “phế vật” thành vũ khí mạnh nhất.

“Cấp E sao?” Anh thì thầm, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. “Càng tốt. Tôi sẽ cho các người thấy… sức mạnh thực sự không cần đến cấp bậc nào cả.”

Kể từ lần kiểm tra thức tỉnh, Hắc Vân Đà trở thành tâm điểm của những lời chế giễu trong trường. Một sinh viên sở hữu năng lực cấp E, thấp nhất trong bảng phân loại, không chỉ vô dụng mà còn bị coi là gánh nặng.

Trong các buổi học, ánh mắt khinh thường, tiếng cười mỉa mai luôn bủa vây lấy anh. Nhưng Hắc Vân Đà vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Anh không hề phản bác, cũng không tìm cách thanh minh.

“Thằng cấp E kia làm gì mà cứ im lặng thế?”

“Chắc xấu hổ quá rồi. Ai mà nghĩ được một người trông ngầu như vậy lại yếu kém đến thế chứ?”

Ngay cả Lý Thanh, người bạn duy nhất ở trường, cũng không biết phải nói gì để an ủi anh. Cô chỉ lặng lẽ ngồi cạnh trong lớp, thỉnh thoảng ném về phía anh ánh nhìn thương cảm.

Dù bị cô lập, Hắc Vân Đà vẫn không hề nao núng. Anh lặng lẽ quan sát, ghi nhớ từng khuôn mặt, từng lời nói. Trong đầu anh, tất cả những điều này chỉ là màn dạo đầu. Kẻ bị khinh thường hôm nay sẽ là cơn ác mộng của tất cả vào ngày mai.

Buổi huấn luyện thực chiến đầu tiên

Để kiểm tra khả năng ứng dụng năng lực, Đại học Thiên Quang tổ chức buổi huấn luyện thực chiến ngoài trời cho sinh viên năm nhất. Mỗi nhóm gồm bốn người sẽ phải đối đầu với những con quái vật cấp thấp được nuôi giữ trong khu rừng nhân tạo.

Hắc Vân Đà bị xếp chung với những sinh viên khác cùng nhóm, nhưng không ai tỏ ra thân thiện với anh.

“Tên cấp E này chắc chắn sẽ làm chúng ta thua thôi.” Một nam sinh tóc vàng lườm anh, giọng đầy chán ghét.

“Đừng mong cậu ta giúp gì, tốt nhất là đừng cản đường.”

Hắc Vân Đà không đáp lại. Anh chỉ im lặng đi theo nhóm vào khu rừng, ánh mắt lạnh nhạt nhưng sắc bén như chim ưng.

Cả nhóm tiến sâu vào khu rừng. Nhiệm vụ là hạ gục ba con Hắc Lang, quái vật cấp C, để đạt điểm tối đa. Nhưng ngay khi con Hắc Lang đầu tiên xuất hiện, mọi thứ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.

“Cẩn thận, nó tấn công!”

Con quái vật lao đến với tốc độ chóng mặt, khiến cả nhóm hoảng loạn. Kỹ năng phối hợp kém, cộng với sự lo sợ, làm họ rơi vào tình thế nguy hiểm.

Nam sinh tóc vàng bị tấn công từ phía sau, ngã nhào xuống đất. Lý Thanh, người duy nhất còn giữ được bình tĩnh, dùng năng lực điều khiển gió để tạo lá chắn, nhưng sức mạnh của cô không đủ để cầm cự lâu.

“Cậu làm gì đó đi, Hắc Vân Đà!” cô hét lên.

Ánh mắt mọi người dồn về phía anh, nhưng thay vì hành động, anh chỉ đứng yên, quan sát tình hình.

“Thằng này đúng là vô dụng!”

Nam sinh tóc vàng hét lên, định lao vào tự mình chiến đấu, nhưng trước khi cậu kịp hành động, Hắc Vân Đà đã bước lên.

“Lùi lại,” anh nói, giọng trầm và bình thản.

Cả nhóm ngỡ ngàng nhìn anh bước tới trước mặt con Hắc Lang. Tay anh giơ lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào con quái vật đang gầm gừ.

Bùmm!

Một áp lực kỳ lạ đột ngột bao trùm không gian. Toàn bộ cơ thể con Hắc Lang dường như bị đè bẹp xuống đất, không thể nhúc nhích.

“Trọng lực…” Lý Thanh thốt lên, mắt mở to kinh ngạc.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Với năng lực cấp E của mình, Hắc Vân Đà đáng lẽ không thể tạo ra sức mạnh áp đảo như vậy. Nhưng trước mắt họ, con Hắc Lang chỉ có thể gục xuống, hoàn toàn bất lực.

Anh bước tới, rút một con dao ngắn từ thắt lưng, kết liễu con quái vật trong tích tắc.

“Tiếp tục đi,” anh nói, quay lại nhìn nhóm của mình.

Mọi người chỉ có thể im lặng. Không ai dám nói thêm lời nào khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

Khi buổi huấn luyện kết thúc, nhóm của anh đạt điểm tối đa. Tin tức về việc Hắc Vân Đà hạ gục con Hắc Lang chỉ với năng lực “cấp E” lan truyền khắp trường. Nhưng thay vì ca ngợi, những lời bàn tán lại trở nên mâu thuẫn hơn.

“Có gì đó kỳ lạ ở hắn…”

“Cấp E mà làm được thế sao? Hay là hắn giấu năng lực thật?”

Hắc Vân Đà không để tâm đến những tin đồn. Anh biết, đây chỉ là khởi đầu. Những kẻ từng cười nhạo anh sẽ sớm phải đối mặt với một sự thật “Người phế vật nhất chính là kẻ nguy hiểm nhất ở đây.”

Sau buổi huấn luyện thực chiến, tin tức về khả năng kỳ lạ của Hắc Vân Đà nhanh chóng lan rộng trong trường. Sự im lặng của anh, kết hợp với sức mạnh khó giải thích, biến anh từ một trò cười thành một nhân tố bí ẩn. Một số sinh viên bắt đầu tỏ ra dè chừng, trong khi số khác lại cảm thấy tò mò.

Nhưng với những người đứng đầu, như hội đồng quản trị trường Đại học Thiên Quang, sự hiện diện của Hắc Vân Đà lại là một dấu hỏi lớn.

Hội trường bí mật của trường

Trong một căn phòng tối, những người đứng đầu trường Thiên Quang các giáo sư và lãnh đạo cấp cao đang họp kín. Một tấm màn ánh sáng hiển thị hình ảnh của Hắc Vân Đà khi anh hạ gục Hắc Lang trong buổi huấn luyện.

“Cấp E mà lại làm được điều này? Điều này không bình thường chút nào.” Một giáo sư lên tiếng, khuôn mặt ông ta đầy nghi hoặc.

“Có thể cậu ta đang che giấu năng lực thực sự,” một người khác nói. “Hệ Trọng Lực là một năng lực yếu kém, nhưng nếu cậu ta có thể vận dụng trọng lực đến mức này, rất có khả năng cậu ta không chỉ đạt cấp E.”

“Nhưng nếu cậu ta giấu năng lực thì sao? Phải có lý do gì đó.”

“Chúng ta cần thử nghiệm thêm,” một giọng nói trầm vang lên. “Tôi muốn biết liệu cậu ta là thiên tài, hay một mối đe dọa tiềm tàng.”

Buổi kiểm tra giả lập chiến thuật

Vài ngày sau, trường thông báo tổ chức một buổi kiểm tra giả lập chiến thuật với tất cả sinh viên năm nhất. Đây là bài thi đặc biệt nhằm đánh giá khả năng tư duy và phối hợp trong tình huống nguy hiểm.

Hắc Vân Đà không bất ngờ. Anh biết buổi kiểm tra này là một phần của kế hoạch để dò xét anh. Nhưng thay vì lo lắng, anh lại cảm thấy thích thú. Nếu họ muốn kiểm tra, anh sẽ cho họ thấy họ đã phạm sai lầm lớn thế nào.

Sân thi đấu giả lập

Khu vực kiểm tra là một chiến trường mô phỏng rộng lớn, đầy rẫy cạm bẫy và quái vật giả lập được điều khiển bằng ma trận năng lượng. Nhiệm vụ của mỗi đội là vượt qua các chướng ngại, thu thập “Hạt Nhân Năng Lượng” và đưa chúng về căn cứ trong thời gian quy định.

Mỗi đội được ghép ngẫu nhiên. Hắc Vân Đà được xếp cùng ba người khác, gồm Lý Thanh, nam sinh tóc vàng tên Trương Khải, và một cô gái nhút nhát tên Ngụy Linh.

Ngay khi đội họp bàn chiến thuật, Trương Khải đã lập tức bác bỏ sự tham gia của Hắc Vân Đà.

“Tôi sẽ dẫn đầu. Cậu chỉ cần đứng ngoài rìa và đừng gây rắc rối.”

Lý Thanh nhíu mày: “Cậu ấy đã chứng minh năng lực trong buổi thực chiến, ít nhất hãy để cậu ấy có cơ hội đóng góp.”

Trương Khải gạt phăng: “Tôi không tin. Cấp E thì mãi là cấp E. Chúng ta không thể mạo hiểm!”

Hắc Vân Đà không phản ứng, chỉ nhún vai: “Được thôi. Cứ để cậu ta dẫn đầu. Nhưng đừng trách tôi nếu kế hoạch của cậu thất bại.”

Lời nói bình thản nhưng sắc như dao.

Trận chiến bắt đầu.

Khi tiến vào chiến trường giả lập, đội nhanh chóng đối mặt với một nhóm quái vật giả lập cấp C. Trương Khải dẫn đầu, ra lệnh tấn công mà không thèm xem xét tình hình. Kết quả, cả đội rơi vào thế bị động, bị bao vây bởi quái vật.

Ngụy Linh hoảng loạn, không biết phải làm gì. Lý Thanh cố gắng chống trả nhưng bị áp đảo bởi số lượng.

Hắc Vân Đà quan sát tất cả, đôi mắt lạnh lùng như đang tính toán.

“Đủ rồi,” anh nói, tiến lên phía trước.

Bằng vài bước di chuyển khéo léo, anh tận dụng địa hình xung quanh để bẫy lũ quái vật. Trọng lực của anh tạo ra những vùng áp lực nhỏ, làm chậm chuyển động của kẻ địch và tạo cơ hội cho cả đội phản công.

Chỉ trong vài phút, cả đội từ bờ vực thất bại đã lật ngược tình thế.

Khi hoàn thành nhiệm vụ, Trương Khải tỏ ra bối rối nhưng không nói gì. Lý Thanh nhìn Hắc Vân Đà, ánh mắt thán phục. Ngay cả Ngụy Linh, người luôn nhút nhát, cũng không giấu được sự ngạc nhiên.

Nhưng đối với anh, đây chỉ là một màn biểu diễn nhỏ. Anh biết rõ, sự khinh thường của họ chỉ là công cụ để anh lợi dụng. Họ sẽ dần tin tưởng anh, và khi thời cơ chín muồi, anh sẽ biến lòng tin đó thành lưỡi dao đâm thẳng vào tất cả.

Ba ngày sau buổi kiểm tra giả lập, không khí tại Đại học Thiên Quang vẫn râm ran với những câu chuyện xoay quanh buổi thi. Hắc Vân Đà, một cái tên từng là trò cười, giờ đây lại trở thành chủ đề nóng bỏng.

“Hắn giỏi thật hay chỉ may mắn?”

“Tôi nghe nói hắn chỉ đứng ngoài quan sát, để cả đội làm việc.”

“Nhưng kết quả vẫn là hoàn hảo. Một kẻ cấp E làm được vậy, thật khó tin.”

Những lời xì xào như lớp bụi mờ bao quanh anh, nhưng Hắc Vân Đà chẳng thèm để ý. Anh bước qua hành lang đông đúc, ánh mắt lạnh lùng, như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình.

“Cứ để họ tò mò. Khi họ biết được sự thật, mọi thứ đã quá muộn.”

Buổi học chiến thuật.

Trong lớp học chiến thuật, giáo sư Phùng, một chiến lược gia lão luyện, nổi tiếng nghiêm khắc, đứng trên bục giảng. Ông nhìn lướt qua cả lớp.

“Hôm nay, chúng ta sẽ học về tầm quan trọng của chiến thuật trong các cuộc chiến. Nhưng thay vì giảng lý thuyết, tôi sẽ để các em thực hành.”

Cả lớp xôn xao. Phùng lão sư nổi tiếng với những bài kiểm tra bất ngờ đến các học sinh.

“Chúng ta sẽ tổ chức một trận đấu chiến thuật nhóm. Mỗi nhóm có bốn người, và nhiệm vụ là giành được ‘Huy Hiệu Chiến Thắng’ được giấu trong khu vực thi đấu. Ai giành được trước sẽ chiến thắng. Nhưng nhớ rằng, đây không chỉ là bài kiểm tra sức mạnh, mà là trí tuệ. Để thắng, các em phải nghĩ cách vượt qua đối thủ.”

Ánh mắt của Phùng lão sư dừng lại ở Hắc Vân Đà, như một lời thách thức ngầm. “Ta rất muốn xem, liệu những kẻ yếu kém có thể dùng trí thông minh để bù đắp hay không.”

Hắc Vân Đà một lần nữa bị ghép với Lý Thanh, Trương Khải, và Ngụy Linh. Lý Thanh vui mừng ra mặt, nhưng Trương Khải thì lẩm bẩm gì đó không hài lòng.

“Lần trước chỉ là may mắn. Lần này thì không dễ đâu.”

Hắc Vân Đà không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát mọi người. Khi cả đội ngồi xuống để lên chiến thuật, anh bắt đầu mở lời:

“Tôi có một kế hoạch.”

Trương Khải cười khẩy: “Cậu mà cũng biết lên kế hoạch sao? Đừng lãng phí thời gian.”

Lý Thanh cố gắng hòa giải: “Trương Khải, ít nhất hãy nghe thử đã.”

Ánh mắt Hắc Vân Đà sắc lạnh nhưng giọng anh vẫn bình thản: “Tôi không cần cậu tin. Nhưng nếu không muốn thua, tốt nhất là làm theo lời tôi.”

Sự tự tin trong lời nói của anh khiến Trương Khải nhất thời không phản bác.

Bắt đầu trận đấu.

Khu vực thi đấu là một địa hình rừng rậm với nhiều con đường chật hẹp và những điểm mù nguy hiểm. Các đội khác nhanh chóng di chuyển, tìm kiếm Huy Hiệu Chiến Thắng. Nhưng đội của Hắc Vân Đà thì đứng yên tại chỗ.

Trương Khải tức giận: “Chúng ta đang làm gì vậy? Ngồi đây chờ thua à?”

Hắc Vân Đà lắc đầu: “Cậu nghĩ chúng ta cần tìm huy hiệu sao? Không. Để chiến thắng, chúng ta chỉ cần lấy nó từ tay đội khác. Hãy để họ làm công việc nặng nhọc, còn chúng ta chờ cơ hội.”

Lý Thanh nhìn anh đầy bất ngờ, trong khi Ngụy Linh khẽ hỏi: “Nhưng… chúng ta làm thế nào để cướp được?”

Anh nở một nụ cười nhẹ: “Đó là phần thú vị nhất.”

Đội của Hắc Vân Đà chọn một vị trí chiến lược, một cây cầu hẹp dẫn ra khỏi khu vực rừng. Anh biết rõ, đội nào tìm được huy hiệu cũng sẽ phải đi qua đây để trở về căn cứ.

Trong lúc chờ đợi, anh hướng dẫn mọi người chuẩn bị các bẫy đơn giản: lấp đá chắn đường, tạo lối đi giả, và đặc biệt, tận dụng năng lực của Lý Thanh để tạo ra những cơn gió mạnh, đánh lạc hướng đối thủ.

Cuối cùng, con mồi xuất hiện. Một đội khác đã tìm được Huy Hiệu Chiến Thắng và đang trên đường quay lại căn cứ.

“Bắt đầu.”

Lý Thanh tạo một cơn gió xoáy, làm tán cây rung chuyển dữ dội. Những tiếng động kỳ lạ khiến đội kia hoảng loạn, họ bắt đầu phân tán để kiểm tra xung quanh.

Ngay lập tức, Hắc Vân Đà dẫn đội mình tiến lên. Với năng lực Trọng Lực, anh làm nặng nề từng bước di chuyển của đối thủ, khiến họ mất thăng bằng.

Trương Khải, lần đầu tiên thấy kế hoạch thực sự hiệu quả, không còn phản bác mà lao vào hỗ trợ.

Chỉ trong vài phút, họ cướp được Huy Hiệu Chiến Thắng và rút lui an toàn.

Khi trở lại căn cứ, đội của họ là những người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ. Phùng lão sư nhìn họ, ánh mắt khó giấu được sự ngạc nhiên.

“Hắc Vân Đà, ta phải công nhận… em không đơn giản.”

Anh chỉ khẽ cúi đầu, không nói gì. Nhưng trong lòng, anh biết mình vừa tiến thêm một bước nhỏ trong kế hoạch lớn hơn nhiều.

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.