Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con mồi và kẻ săn

Tiểu thuyết gốc · 3352 chữ

Sau trận đấu, dù đội của Hắc Vân Đà giành chiến thắng, anh không để lộ thêm bất cứ điều gì khác. Thay vào đó, anh lùi lại, cố tình để đồng đội như Lý Thanh hay Trương Khải nhận được phần lớn sự chú ý.

Trong mắt mọi người, chiến thắng đó là kết quả của may mắn và một chút mưu mẹo, chứ không phải do Hắc Vân Đà. Chính điều này khiến những lời bàn tán về anh dần lắng xuống, mọi sự chú ý lại tập trung vào các sinh viên nổi bật khác.

Hội đồng giám sát. Trong phòng họp kín, các giáo sư và thành viên hội đồng quản trị của trường vẫn theo dõi sát sao.

“Lần này cậu ta không làm gì đáng ngờ.”

“Có lẽ chúng ta đã quá lo lắng. Một kẻ cấp E thì có thể làm được gì chứ? Trận chiến trước chẳng qua là tình cờ mà thôi.”

Một giáo sư già lắc đầu: “Nhưng hãy nhớ, kẻ nguy hiểm nhất thường là kẻ biết cách che giấu bản thân. Ta sẽ tiếp tục giám sát tên nhóc này.”

Dưới ánh mắt soi mói của những người đứng đầu, Hắc Vân Đà biết rõ mình phải cẩn trọng hơn bao giờ hết.

Khu rèn luyện. Buổi tối, khi phần lớn sinh viên đang ở ký túc xá hoặc thư viện, Hắc Vân Đà lặng lẽ bước vào khu vực rèn luyện. Đây là nơi học sinh có thể sử dụng các máy mô phỏng để kiểm tra năng lực và cải thiện kỹ năng chiến đấu.

Nhưng anh không bật bất kỳ máy móc nào. Thay vào đó, anh chọn một góc khuất, tĩnh lặng ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Trong đầu anh, ký ức của kiếp trước hiện lên rõ ràng: những trận chiến khốc liệt, những đồng đội phản bội, và cả cái chết đau đớn của gia đình anh. Tất cả đều như những ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt từng giây từng phút.

“Mình không thể vội vàng. Bọn chúng chưa biết gì về mình. Thời gian là đồng minh lớn nhất.”

Ngày hôm sau, trường tổ chức một buổi học nhóm, nơi các sinh viên được yêu cầu phối hợp để giải quyết các bài toán xử lí chiến thuật phức tạp.

Hắc Vân Đà bị xếp vào nhóm mới, lần này gồm toàn những người chưa từng tương tác với anh trước đây.

Cả nhóm nhanh chóng phân chia nhiệm vụ. Một nam sinh dẫn đầu, ra vẻ tự tin: “Tôi đã có kế hoạch. Chúng ta sẽ đi theo chiến lược trực diện, tập trung vào tốc độ và sức mạnh để phá giải các thử thách.”

Hắc Vân Đà chỉ im lặng nghe, không đưa ra ý kiến. Nhưng khi nhóm bắt đầu thực hiện, những lỗ hổng trong kế hoạch nhanh chóng lộ ra. Đội bị chậm lại ở một thử thách liên quan đến giải mã, do không có ai trong nhóm đủ khả năng tư duy nhanh.

“Chết tiệt! Chúng ta sắp hết thời gian rồi!”

Ánh mắt cả nhóm quay sang Hắc Vân Đà, người duy nhất chưa làm gì từ đầu đến giờ.

“Cậu! Làm gì đi!”

Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ thái độ thản nhiên. “Các cậu chỉ cần tập trung giữ những gì mình đã làm, tôi sẽ lo phần còn lại.”

Không ai trong nhóm tin tưởng, nhưng họ không còn lựa chọn.

Hắc Vân Đà bước lên, sử dụng một chút kiến thức từ kiếp trước để phá giải cơ chế bảo mật của thử thách. Anh không làm quá nhanh, để tránh bị nghi ngờ, nhưng vẫn đủ để hoàn thành trong thời gian quy định.

Khi cả nhóm tiến tới thử thách tiếp theo, nam sinh dẫn đầu cười nhạo: “Hóa ra cậu cũng có ích. Nhưng đừng nghĩ điều này làm cậu nổi bật.”

Hắc Vân Đà chỉ nhún vai, không phản bác.

Khi ngày học kết thúc, một người đàn ông trung niên bước ra từ bóng tối. Ông ta mặc một bộ vest đen, trên ngực có biểu tượng của một tổ chức bí mật nào đó.

“Hắn là một kẻ thú vị. Hãy để mắt tới hắn.”

Người đàn ông gật đầu với giáo sư Phùng, rồi biến mất trong màn đêm.

Dường như, Hắc Vân Đà không chỉ phải đối phó với những sinh viên cùng trường, mà còn cả những thế lực đứng đằng sau ngôi trường này.

Nhưng anh biết, mọi sự nghi ngờ chỉ là con dao hai lưỡi. Nếu anh đủ kiên nhẫn, chúng sẽ tự quay về phía kẻ thù của mình.

Mặc dù cuộc sống ở trường ngày càng khó lường, nhưng đối với Hắc Vân Đà, mọi thứ vẫn diễn ra một cách lặng lẽ. Anh tránh xa những cuộc giao tiếp không cần thiết, chỉ tập trung vào mục tiêu dài hạn của mình, chờ đợi và chuẩn bị. Tuy nhiên, một điều không thể tránh khỏi là sự hiện diện của người bạn cùng phòng, người mà anh buộc phải tương tác mỗi ngày.

Phòng ký túc xá – khu kiến trúc xá.

Phòng ký túc xá của Hắc Vân Đà nằm ở tầng ba của khu ký túc xá kiến trúc. Một không gian nhỏ, hai giường ngủ đối diện nhau, đồ đạc đơn giản nhưng khá gọn gàng. Người bạn cùng phòng của anh là một chàng trai tên Tô Kỳ, người có ngoại hình khá điển hình của sinh viên ngành Kiến trúc: cao, mảnh khảnh với khuôn mặt sáng sủa và đôi mắt sáng ngời đầy tham vọng.

Tô Kỳ là người rất cởi mở, nhưng không phải kiểu người dễ gần ngay lập tức. Hắn có một cái tôi lớn và luôn thích chứng tỏ bản thân. Điều đó đôi khi khiến Hắc Vân Đà cảm thấy khó chịu, nhưng anh biết, đây là một phần của kế hoạch dài hạn, không thể tránh khỏi.

Mỗi sáng, khi Hắc Vân Đà thức dậy, Tô Kỳ đã ngồi ở bàn làm việc, mắt chăm chú vào những bản vẽ kiến trúc chi tiết. Hắn luôn nói về ước mơ lớn lao của mình: “Tôi sẽ xây dựng những công trình vĩ đại, một ngày nào đó, cả thế giới sẽ phải ngước nhìn!”

Hắc Vân Đà không mấy hứng thú, nhưng luôn mỉm cười gật đầu, giữ thái độ điềm tĩnh như mọi khi. Anh không cần phải nói quá nhiều, vì mục tiêu của anh không phải ở đây. Nhưng trong thâm tâm, anh nhận ra một điều: Tô Kỳ là một người thông minh. Hắn có thể là một phần hữu ích trong kế hoạch của anh sau này.

Một buổi tối bình thường. Sau một ngày học tập căng thẳng, Tô Kỳ ngồi xuống bàn, vẽ vời những bản thiết kế. Hắc Vân Đà không để ý đến những gì hắn đang làm, nhưng dường như có điều gì đó khiến Tô Kỳ phải lên tiếng.

“Hắc Vân Đà.”

Giọng Tô Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Cậu không thấy có gì lạ sao? Về cái trường này.”

Hắc Vân Đà quay sang, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của người bạn cùng phòng. Anh không vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: “Ý cậu là gì?”

Tô Kỳ đặt bút xuống và nhìn thẳng vào anh: “Có quá nhiều điều kỳ lạ đang xảy ra. Cả cách mà những sinh viên khác nhìn cậu, cách mà trường dường như quan tâm đến cậu một cách thái quá. Tôi không phải kiểu người dễ bị lừa đâu.”

Câu nói này làm Hắc Vân Đà chợt khựng lại. Anh không ngờ rằng người bạn cùng phòng của mình lại nhạy bén đến vậy.

“Cậu không sợ sao?” Tô Kỳ hỏi tiếp, giọng không còn đùa cợt như thường lệ. “Tôi biết cậu là người mạnh mẽ, nhưng trường này không phải nơi dễ sống. Có rất nhiều thế lực đang dòm ngó xung quanh.”

Hắc Vân Đà chỉ im lặng, một phần vì không muốn thừa nhận những suy nghĩ của Tô Kỳ là đúng, phần vì anh không muốn cho hắn biết về mục đích thực sự của mình. Cuối cùng, anh chỉ đáp một câu ngắn gọn: “Sự mạnh mẽ không chỉ đến từ sức mạnh. Cái cần là sự kiên nhẫn và trí tuệ.”

Tô Kỳ không nói thêm gì, nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy nghi ngờ. Hắc Vân Đà hiểu, đây là lúc anh phải càng thận trọng hơn. Tô Kỳ không phải kẻ dễ bị lừa, nhưng cũng không phải là một mối nguy hiểm ngay lập tức.

Vào một đêm, khi tất cả các sinh viên đã chìm trong giấc ngủ, Hắc Vân Đà ra ngoài, đi đến một khu vực vắng vẻ trong trường. Anh không muốn làm Tô Kỳ lo lắng hay hỏi han về những nơi anh đi, nhưng đôi khi anh cần không gian yên tĩnh để suy ngẫm.

Chẳng bao lâu, anh đứng trước một khu rừng nhỏ phía sau trường, nơi ít ai tới. Đây là nơi anh có thể lặng lẽ luyện tập và suy nghĩ về kế hoạch sắp tới mà không bị ai làm phiền.

Nhưng khi anh quay lưng lại, bất ngờ, một bóng người bước ra từ trong bóng tối. Đó là Tô Kỳ.

“Cậu đi đâu vậy?” Tô Kỳ hỏi, giọng lạnh lùng.

Hắc Vân Đà nhìn hắn, ánh mắt không hề có chút lo sợ. “Tôi chỉ đi dạo một lát, không có gì đặc biệt.”

Tô Kỳ không tin, nhưng cũng không hỏi thêm. Hắn chỉ đứng đó, quan sát một cách chăm chú. Cảm giác bất an chợt trào lên trong lòng Hắc Vân Đà, nhưng anh chỉ thở dài một hơi, rồi lặng lẽ bước đi.

“Cậu là ai? Tô Kỳ à?”

Anh tự hỏi trong lòng, không biết liệu người bạn cùng phòng này có phải là một mối đe dọa thực sự hay chỉ là một người đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng Hắc Vân Đà hiểu rõ, trong thế giới này, không ai là hoàn toàn vô hại. Mỗi bước đi của anh đều phải tính toán kỹ lưỡng.

Kể từ hôm đó, mối quan hệ giữa Hắc Vân Đà và Tô Kỳ trở nên căng thẳng. Tô Kỳ tiếp tục quan sát anh một cách chặt chẽ hơn, và Hắc Vân Đà cũng không thể không thận trọng hơn. Nhưng dù sao, anh vẫn không để lộ quá nhiều, chỉ để mọi thứ trôi qua như một phần của trò chơi này.

Chẳng bao lâu, buổi Tiệc tối năm nay đã tổ chức, mặc dù chỉ là một dịp giải trí bình thường, nhưng đối với Hắc Vân Đà, nó có thể là cơ hội tốt để quan sát và tính toán những bước đi tiếp theo trong hành trình của mình.

Trường tổ chức một bữa tiệc lớn trong khuôn viên, thu hút sự tham gia của nhiều sinh viên. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng lên những chiếc bàn dài, trên đó là những món ăn và đồ uống đa dạng. Mặc dù bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt, Hắc Vân Đà chỉ đứng lặng lẽ trong một góc, quan sát tất cả.

Tô Kỳ, bạn cùng phòng của anh, tuyên bố tham gia vào các trò chơi tập thể ngay khi bước vào. Tính cách sôi nổi của hắn khiến anh không thể không chú ý. Tuy nhiên, Hắc Vân Đà không tham gia, anh hiểu rằng đây là cơ hội để mình giữ khoảng cách, tiếp tục che giấu những năng lực và tìm hiểu thêm về những sinh viên xung quanh.

Không lâu sau khi tiệc bắt đầu, một nhóm sinh viên trong đó có Lý Thanh và Trương Khải, những người mà Hắc Vân Đà đã quan sát từ trước, bắt đầu nói về anh. Lý Thanh là người luôn tò mò về anh, trong khi Trương Khải luôn là người không mấy ưa gì anh. Họ biết rằng ở Hắc Vân Đà có điều gì đó, nhưng không ai dám chắc anh là ai hay đang che giấu điều gì.

“Cậu ta thật sự là ai? Tại sao luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ?” Lý Thanh thì thầm với Trương Khải khi ánh mắt vẫn hướng về phía Hắc Vân Đà.

Đúng lúc đó thông báo cuộc thi nhỏ bắt đầu, một phần của tiệc đã thu hút sự chú ý của nhiều sinh viên. Đây là dịp để họ thể hiện khả năng phân tích và ứng biến nhanh. Tô Kỳ và những người khác nhanh chóng xung phong tham gia, muốn chứng tỏ bản thân. Trong khi đó, Hắc Vân Đà lại không tham gia, anh quan sát mọi thứ từ xa, chỉ đơn giản là đứng im và để tâm trí mình không bị phân tâm.

Tuy nhiên, khi một câu hỏi hóc búa được đưa ra trong cuộc thi, một số sinh viên bắt đầu bối rối, không thể trả lời chính xác. Đó là cơ hội để Tô Kỳ nổi bật. Hắn trả lời câu hỏi một cách xuất sắc, chứng minh rằng không chỉ có khả năng, và năng lực, họa hoán pháp sinh đồ, mà còn có sự thông minh nhạy bén trong các lĩnh vực khác.

Nhưng Hắc Vân Đà chú ý rằng một số sinh viên, đặc biệt là những người trong nhóm Lý Thanh, không ngừng nhìn về phía anh. Họ biết anh là người có tài năng, mặc dù anh chưa một lần thể hiện nó. Điều này khiến Hắc Vân Đà phải thận trọng hơn trong các bước đi tiếp theo.

Buổi tiệc dần đi đến hồi kết, khi mọi người bắt đầu tạm biệt và trở về ký túc xá của mình. Nhưng Hắc Vân Đà không thể không cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Các thế lực xung quanh vẫn đang âm thầm quan sát anh.

Trước khi rời đi, Hắc Vân Đà quay lại nhìn một lần nữa khu vực nơi những sinh viên đang rời khỏi. Tô Kỳ cùng một nhóm bạn rời đi, Lý Thanh và Trương Khải cũng không còn trong đám đông. Nhưng một cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng anh.

“Chúng ta đều đang chơi trò chơi này,” anh tự nhủ, bước đi vững vàng. “Vấn đề chỉ là ai sẽ bị lộ trước khi tôi sẵn sàng.”

Sáng hôm sau, Hắc Vân Đà bước vào lớp học với tâm trạng như thường lệ, không có gì đặc biệt. Mọi thứ dường như diễn ra bình thường, những sinh viên xung quanh anh vẫn bận rộn với bài vở, câu chuyện và cuộc sống của riêng họ. Tuy nhiên, hôm nay lại có một điều khác biệt mà Hắc Vân Đà không thể bỏ qua.

Khi anh vừa ngồi xuống ghế, một cánh cửa của lớp học mở ra, và một sinh viên bước vào. Cô gái này không giống những người khác. Sự tự tin trong ánh mắt, vẻ ngoài kiêu kỳ và cách cô bước vào lớp khiến mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cô.

Cô gái có mái tóc dài màu đen tuyền, làn da sáng và khuôn mặt thanh thoát, nhưng điều khiến cô nổi bật nhất chính là aura mạnh mẽ toát ra từ cơ thể. Không cần phải hỏi, Hắc Vân Đà ngay lập tức nhận ra đây là một người có năng lực vượt trội. Cô không giống những sinh viên bình thường. Và điều khiến anh chú ý hơn nữa là thông tin về cô đã được nghe qua từ một vài sinh viên khác và cả những lần trước.

"Là cô ấy, Linh Yến. Được mệnh danh là người thức tỉnh giả cấp SA của năm nay."

Linh Yến là một trong những học sinh xuất sắc của trường. Tuy mới chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng cô đã sở hữu một năng lực thức tỉnh giả cấp SA, thứ mà rất ít người có thể đạt được. Được xem là hiện tượng hiếm có trong lịch sử, Linh Yến đã nhanh chóng trở thành một nhân vật nổi bật trong trường. Cô không chỉ có khả năng thao túng không gian, mà còn sở hữu trí thông minh vượt trội, khiến các thầy cô và sinh viên đều phải nể phục.

Tô Kỳ, bạn cùng phòng của Hắc Vân Đà, ngay lập tức quay sang anh, gương mặt lộ vẻ ngưỡng mộ.

“Cậu không biết đâu, cô ấy chính là người đã đứng đầu toàn hội học sinh đấy. Thức tỉnh giả cấp SA, không phải ai cũng có thể đạt được đâu.” Tô Kỳ thì thầm, ánh mắt dõi theo Linh Yến.

Hắc Vân Đà chỉ khẽ gật đầu, không hề thể hiện một chút ngạc nhiên. Dù sao, với quá khứ và trải nghiệm của mình, anh đã từng gặp những con người sở hữu năng lực mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng trong mắt anh, sự xuất hiện của Linh Yến không phải là một sự tình cờ, mà là một phần trong kế hoạch mà anh phải thận trọng đối phó.

Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, Linh Yến nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả lớp, nhưng thay vì tiếp tục tập trung vào bài giảng, cô quay sang Hắc Vân Đà, người đang ngồi một mình ở cuối lớp.

“Cậu tên là Hắc Vân Đà đúng không?” Linh Yến lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng.

Hắc Vân Đà hơi ngạc nhiên khi bị gọi tên, nhưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.

“Đúng vậy. Cô có chuyện gì không?”

Linh Yến mỉm cười, nhưng trong ánh mắt của cô là một sự đánh giá thẳng thừng.

“Tôi chỉ muốn nói rằng... tôi nghe nhiều về cậu. Năng lực của cậu rất đặc biệt, nhưng cậu lại quá khiêm tốn. Nếu cậu muốn, chúng ta có thể nói chuyện thêm.” Linh Yến nhẹ nhàng nói, nhưng đằng sau đó là một sự thử thách ngầm. Cô ta rõ ràng muốn tìm hiểu Hắc Vân Đà, và có lẽ, muốn kiểm tra xem anh có gì đặc biệt thật sự.

Hắc Vân Đà giữ im lặng một lát, đôi mắt lấp lánh những tia sắc bén như luôn làm khi đối diện với một tình huống khó đoán.

“Tôi không biết cô đang nói gì. Nhưng nếu có gì cần bàn, tôi sẽ tự tìm cách nói chuyện với cô.” Anh lạnh lùng đáp lại, không hề tỏ ra e ngại.

Linh Yến chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cô quay lại, tiếp tục chú tâm vào bài giảng.

Từ lúc đó, Hắc Vân Đà bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự chú ý của nhiều người xung quanh. Cả lớp học giờ như trở thành một bãi chiến trường ngầm, nơi những cái nhìn thăm dò và tò mò đang được gửi đến anh. Linh Yến, cô ấy chắc chắn có mục đích riêng khi chủ động tiếp cận anh. Liệu cô có nhận ra sự khác biệt của anh so với những sinh viên khác, hay chỉ đơn giản là một cuộc chơi mà cô muốn thách thức?

Hắc Vân Đà không vội vã đưa ra quyết định. Anh hiểu rằng đây là một tình huống khó đoán, và mình phải hành động thật cẩn thận. Dù có thể che giấu sức mạnh của mình, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể giữ im lặng mãi mãi.

Vậy nên, anh quyết định sẽ quan sát thêm. Linh Yến, với năng lực SA và sự thông minh sắc sảo, sẽ là một đối thủ đáng gờm. Nhưng cũng chính vì vậy, cô có thể là một quân cờ quan trọng trong kế hoạch của anh.

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.