Tiên thiên chi chiến
Rời khỏi buổi đấu giá, đám người thiên âm môn về khách sạn nghỉ ngơi.
Đến đêm, đoàn người lặng lẽ rời khách sạn di chuyển bằng khinh công âm thầm di chuyển về thiên âm môn.
Đi được nữa đường, đột nhiên mỹ phụ dẫn đầu dừng lại, cẩn thận quan sát xung quanh đầy cảnh giác.
"Ra đi, lén lén lút lút làm gì, đường đường tiên thiên tông sư lại rình mò như thế"
"Haha, diệp đạo hữu quả nhiên lợi hại, chúng ta ẩn dấu kín vậy mà vẫn phát hiện"
Dứt lời, một đám gần hai mười phóng tới bao vây đám người thiên âm môn lại, dẫn đầu là vị lão già họ kim của kim đao môn.
"Kim đạo hữu, đây là ý gì, chẳng lẽ đạo hữu muốn giết người đoạt bảo sao"
Diệp ngưng tuyết chao mày, nhàn nhạt hỏi.
"Ý gì, diệp đạo hữu chẳng lẽ còn không biết"
Kim lão như cười như không nhìn diệp ngưng tuyết ánh mắt trêu tức.
"Kim đạo hữu nói lời này chẳng lẽ khinh chúng ta thiên âm môn không người, muốn khơi dậy tông môn chi chiến"
Diệp ngưng tuyết không nhanh không chậm nói, ngữ khí có phần uy hiếp.
Số lượng người hai bên tương đương, nếu đánh nhau chỉ là lưỡng bại câu thương, diệp ngưng tuyết định dùng cái này tông môn ép bọn người kim đao môn rút lui, dù sao thì phía sau mọi người đều có đều có kỵ.
"Haha, tông môn chi chiến, nếu là một mình chúng ta có lẽ còn ngại diệp đạo hữu cái này thiên âm môn, nhưng nếu thêm một phương nữa thì sao"
Đúng lúc này từ phía sau đoàn người diệp ngưng tuyết, đột nhiên xuất hiện một đám người, ngưng thần nhìn kỹ khiến diệp ngưng tuyết rơi vào tuyệt vọng, người đến chính là đoàn người bạch sơn cốc.
"Không cần nói nhiều, kim huynh khối này huyết thụ chia đôi thế nào"
Lão già bạch sơn cốc lớn tiếng nói, ngữ khí xem đám người thiên âm môn không tồn tại.
"Haha, trần huynh sảng khoái, được chúng ta chia năm năm khối này huyết thụ, còn về đám người thiên âm môn này nên xử lý thế nào"
Lão già họ kim ánh mắt bất thiện nhìn đám người thiên âm môn.
"Diệp đạo hữu, đừng nói chúng ta không cho ngươi con đường sống, chỉ cần để lại huyết thụ, trần mổ cam đoan không tổn hại người của bạch đạo hữu"
Diệp ngưng tuyết rơi vào trầm tư, nhìn đám người kim đao môn lại nhìn đám người bạch sơn cốc, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Được lắm kim đao môn, bạch sơn cốc, thù này thiên âm môn nhớ kỷ"
Dứt lời, diệp ngưng tuyết ném huyết thụ xuống đất dẫn người rời đi.
Đợi bóng lưng diệp ngưng tuyết khuất hẳn, lão già họ kim định nhặt huyết thụ lên thì thấy hư không gần huyết thụ một bóng người hiện lên cầm lấy huyết thụ.
Lê Minh quan sát cái này huyết thụ một lần nữa xác định là trấn linh thần mộc không che dấu được hưng phấn trong ánh mắt.
"Tiểu bối phương nào, mau bỏ huyết thụ ra ta có thể tha ngươi một mạng"
Kim lão nhíu mày nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện, tên này xuất hiện quá quỷ dị, kim lão làm người cẩn thận, sẽ không vì cái này thiếu niên mà khinh thường.
Trần trưởng lão của bạch sơn cốc cũng cẩn thận quan sát Lê Minh, nhưng không nhìn thấu tu vi Lê Minh, nhưng hắn sẽ không ngốc cho rằng Lê Minh là người bình thường.
Lê Minh thu huyết thụ vào túi trữ vật, ngẩng đầu nhàn nhạt nói:
"Các ngươi có thể chết được rồi"
Hắn theo đám người đến đây để đoạt bảo, mà đoạt bảo không thể lưu lại người sống rồi, thiên âm môn rút lui là may mắn của bọn họ, còn đám này phải chết mới có thể khiến Lê Minh ân tâm.
Nghe Lê Minh nói, lão già họ trần cũng không chần chờ rút bên hông một đoản kiếm, đoản kiếm dài một mét, kém quang lập loè, vừa nhìn là biết không phải phàm phẩm.
Lão già không nói hai lời, chém thẳng về phía Lê Minh, kim lão bên kia cũng không rãnh rỗi, chỉ thấy kim lão lão thẳng về phía Lê Minh, tay phải vổ ra một chưởng, kình khí to lớn, một thân tu vi phát huy đến cực hạn.
Những người còn lại cũng không ngồi yên lấy ra vũ khí, thi triễn võ kỹ đồng loạt tấn công về phía Lê Minh.
Lê Minh dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của lão già họ trần, tay trái tiếp chưởng của kim lão.
"Oanh" một tiếng, kim lão bị đẩy lùi mười bước, mà bên kia kiếm của trần lão đã gãy đôi.
Lê Minh lui về sau một bước đánh ra một hộ tráo bằng linh lực chống đỡ công kích của đám người còn lại.
"Đánh mà không trả thật sự không lễ phép, đến ta"
Dứt lời, từ trong cơ thể Lê Minh bọc phát ra một cổ linh lực mạnh mẽ, mênh mông mà thâm thúy, so với linh lực của tiên thiên võ giả không biết tinh thuần hơn bao nhiêu lần.
Lê Minh dẫm mạnh lên đất, lá cây xung quanh bay lên phiêu phù giữa không trung, bàn tay khẽ phất, tất cả lá cây xung quanh như có sinh mạng sống lại, lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được lao về đám võ giả phía sau.
"Vèo, vèo" tất cả võ giả ngoại trừ kim lão cùng trần lão đều bị một lá cây cắm tại mi tâm miểu sát.
Thấy cảnh này kim lão cùng trần lão gương mặt vô cùng khó coi, sóng lưng lạnh buốt.
"Trúc cơ kỳ tu chân giả, ngươi là tu chân giả"
Kim lão thất thanh nói.
Khó trách kim lão hiểu lầm Lê Minh là trúc cơ kỳ, muốn miểu sát nhiều tiên thiên như vậy không trúc cơ làm sao làm được.
Có điều hắn không biết là Lê Minh tu chân cũng khác so với địa cầu, địa cầu tu chân giả tối đa tầng chín là cực hạn mà hắn tu đến tầng mười lăm.
Chênh lệch đến sáu tầng, càng lên càng lớn, thực lực hắn bây giờ đối mặt trúc cơ trung kỳ hắn vẫn có tự tin không bại.
Thấy Lê Minh không có trả lời kim lão càng tin hắn là trúc cơ cường giả, đau khổ vạn phần nói:
"Tiền bối tha mạng, vãn bối là đại trưởng lão kim đao môn, còn vị này là đại trường lão bạch sơn cốc, góc này huyết thụ nếu tiền bối cần cứ lấy xem như chúng ta tặng tiền bối kết một cái thiện duyên"
Kim lão cầu xin, nhưng cũng khai báo ra chổ dựa của mình, theo hắn suy nghĩ phía sau hai người là hai đại tông môn, thực lực còn đó vị thiếu niên này sẽ không dám đắt tội hai tông cùng lúc mà thả bọn họ đi.
Nhưng hắn không hiểu Lê Minh rồi, Lê Minh là ai, lại còn uy hiếp hắn, mà người uy hiếp hắn Đều phải chết.
Lê Minh không nói nhiều lời, ngón tay ngưng tụ chân khí điểm ra một chỉ hướng kim lão mi tâm đánh tới.
Kim lão chỉ cảm thấy một cổ nguy cơ mãnh liệt, một chỉ này hắn không tiếp được linh cảm nói cho hắn biết điều đó.
Dục vọng cầu sinh khiến hắn nhanh chóng tỉnh lại, rút trong người ra một thanh đoản đao, ngưng tụ toàn thân lực lượng, chém ra một đao đón đỡ công kích của Lê Minh.
Một đao này là đao mạnh nhất của hắn, ngưng tụ toàn bộ lực lượng, hy vọng cầu sinh của hắn.
"Loảng xoảng" đao khí và chỉ kình chạm vào nhau tạo ra âm thanh đinh tai điếc ốc, đao khí không trụ được một giây đã bị chỉ kình đánh tan.
Chỉ kình thế đi không giảm xuyên qua đao khí thẳng đến mi tâm của kim lão.
Một chỉ bỏ mình, tiên thiên đỉnh phong đứng trước mặt Lê Minh không chịu nổi một kích.
Mà lúc này lão già họ trần đã chạy xa gần một cây số, hắn không có can đảm ở lại, trúc cơ cường giả a, giết tiên thiên như giết gà, mà nhìn thiếu niên kia cũng không phải là trúc cơ bình thường a.
Lê Minh nhìn hướng lão già bỏ đi, hai ngón tay kẹp một cành lá cây khẽ phất, lá cây lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao về phía lão già.
"Phốc" không có trở ngại lá cây xuyên qua hộ thể cương khí của lão già đánh xuyên tim, khí tuyệt bỏ mình.
Lê Minh thu thập chiến lợi phẩm trên người bọn này vào túi trữ vật, sau đó dùng hoả cầu thuật tiêu hủy toàn bộ thi thể mới rời đi.
----
Hôm sau, biệt thự bên sông tiền.
Lê Minh kiểm tra thu hoạch lần này, thu hoạch lớn nhất cũng là trấn linh thần mộc, ngoài ra được gần hai ngàn khối hạ phẩm linh thạch, mười lăm cái hạ phẩm linh khí, bảy cái trung phẩm linh khí và hai cái thượng phẩm pháp khí, và hai khúc ngàn năm linh dược.
Thu hoạch không thể nói là ít, dù là ẩn môn tổn thất như thế cũng thương gân động cốt.
Ngồi xếp bằng trong phòng, xung quanh biệt thự một cái tụ linh trận cỡ trung và nhiều trận pháp phòng ngự, huyễn trận, sát trận, đó là thành quả trong những năm gần đây hắn sưu tầm tài liệu.
Vì vậy việc trúc cơ tại biệt thự hắn có phần nắm chắc.
Lần này tĩnh toạ kéo dài ba ngày ba đêm, đến khi tinh thần ở trạng thái tốt nhất mới bắt đầu luyện chế.
Đầu tiên hắn lấy khối trấn linh thần mộc để trước mặt, những tài liệu phụ trợ để xung quanh.
Lê Minh ngưng trọng đống tài liệu, hít một hơi thật sâu mới vương một ngón tay khẽ điểm, trấn linh thần mộc liền bay lên lơ lửng giữa không trung.
Lê Minh thần sắc trịnh trọng, tay bắc ấn quyết nhất thời một đoàn linh lực hoá thành ngọn lửa bao phủ lấy thần mộc.
"Oanh" một tiếng, xung quanh thần mộc nhất thời huyết quang đại thịnh ngăn cản hoả diễm tiếp cận thần mộc.
Nhìn thấy như vậy tinh quang trong mắt Lê Minh đại thịnh, hoả diễm bằng linh lực lại lớn thêm vài phần bao phủ lấy trấn linh thần mộc, bắt đầu lâu dài luyện hoá.
Lê Minh bây giờ chỉ có tu vi luyện khí kỳ, linh lực có hạn, cũng hắn đã chuẩn bị trước, ngay khi xuất ra linh hoả, hai tay hắn đã hai khối linh thạch.
Bảy ngày trôi qua, huyết quang bên trong thần mộc đã khô cạn, không thể tiếp tục bảo linh hoả thiêu đốt thần mộc nữa.
Lại qua ba ngày, mặt ngoài thần mộc xuất hiện dấu hiệu hoà tan, các giọt dịch thể màu huyết hồng bắt đầu chảy ra.
Liên tiếp mười ngày như vậy, tạp chất trong trấn linh thần mộc rốt cuộc được loại bỏ, bị Lê Minh luyện hoá thành một đoàn chất dịch sền sệt màu huyết hồng to cở đầu người.
Nhìn khối chất lỏng này, Lê Minh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể luyện hoá trấn linh thần mộc, mọi chuyện phía sau dễ dàng hơn rồi.
Nghĩ đến đây, Lê Minh bàn tay khẽ phất, những tài liệu xung quanh chậm rãi bay lên dung nhập vào quả cầu huyết hồng.
Lê Minh nhanh chóng bắt ấn quyết, linh thức tản ra bao lấy quang cầu.
Một màn quỷ dị xuất hiện, chỉ thấy quang cầu sáng lên màu huyết hồng, biến ảo không ngừng, kết quả sau nhiều lần biến ảo, huyết dịch bắt đầu kéo dài ra sau đó hình thành phôi kiếm dài bốn năm tấc.
Lê Minh cắn chót lưỡi phun một ngụm máu lên phôi kiếm, phôi kiếm hấp thu huyết dịch sáng lên, huyết quang đại thịnh, phát ra một tiếng kiếm ngân trong trẽo.
Lê Minh thở phào một hơi nhẹ nhõm, lấy tu vi bây giờ luyện chế bán pháp bảo cũng là gánh nặng vô cùng lớn, cho dù hắn có kinh nghiệm vạn năm cũng thế.
Khẽ quát một tiếng "thu", kiếm phôi lập tức bay quanh Lê Minh một vòng rồi chui vào trong cơ thể hắn, lẳng lặng phiêu phù trong đan điền.
---
Truyện Vô Địch Kiếm Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | dongthapquetao1 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |