Chương 47: Trò đùa
Tám giờ tối, Đại Sảnh Đường Hogwarts.
Những chiếc bàn dài quen thuộc biến mất, thay vào đó là một sân khấu vuông mạ vàng được dựng tạm thời ngay giữa sảnh. Bao quanh sân khấu là ba bậc thang gỗ, được trang trí tỉ mỉ.
Hàng trăm cây nến lơ lửng trong không trung, ánh sáng dịu nhẹ khiến không gian trở nên lung linh kỳ diệu.
Harry và Ron vội vàng trở lại sảnh đường, nơi hầu như toàn bộ học sinh của trường đã tụ tập. Cả căn phòng chật cứng người, ai nấy đều đang bàn tán sôi nổi. Cả hai luồn lách qua đám đông, cố gắng tiến về phía trước. Harry vô tình làm rơi cặp kính mắt tròn xoe của một phù thủy năm nhất.
“Xin lỗi!” cậu vội nói, nhặt kính lên đưa lại.
Cô bé nhận lấy, chỉnh lại kính trên trán và bắt đầu khe khẽ ngân nga một giai điệu gì đó, nhưng Harry không nghe rõ.
Cuối cùng, hai người họ cũng chen vào được khu vực của Gryffindor, nơi Seamus, Dean và Neville đã chờ sẵn.
“Harry, bên này!” Dean gọi to.
“Ôi trời, đông người thật đấy,” Ron nói, vừa thở hổn hển vừa đưa mắt quan sát.
Neville quay đầu, khuôn mặt bầu bĩnh của cậu hết nhìn trái lại nhìn phải. “Chắc là cả trường đều đến. Ai mà chẳng tò mò về đấu tay đôi chứ?”
Ngay lúc đó, Hermione từ một góc khác bước tới, trên tay cô là một tờ báo.
“Bồ đến muộn thế,” Harry hỏi, đồng thời cố rướn cổ nhìn về phía hành lang bên ngoài.
“Mình vừa tới chỗ giáo sư Heip, trên đường về thì gặp Giáo sư McGonagall.”
“Có chuyện gì à?” Ron hỏi qua loa, nhưng chưa kịp nghe câu trả lời, cậu đã phát ra một tiếng thở dài đầy thất vọng. Không chỉ mình Ron, mà rất nhiều học sinh khác cũng đồng loạt kêu lên khi trông thấy Giáo sư Gilderoy Lockhart trong bộ áo chùng lộng lẫy màu đỏ tía, bước những bước đầy tự tin vào sảnh.
Đi ngay sau ông ta là Giáo sư Severus Snape, với vẻ mặt trầm ngâm, lạnh lùng như mọi khi.
Hai người họ đúng là một cặp tương phản hoàn hảo: giáo sư Lockhart thì luôn tỏ ra vui vẻ, tràn đầy sức sống, trong khi giáo sư Snape như một cơn giông tố đen ngòm. Một bên lấp lánh ánh hào nhoáng, một bên thì u tối như màn đêm.
Harry chỉ biết thở dài, cảm giác như vận rủi lớn nhất đời mình đang ùa tới. Cậu ghét cả hai vị giáo sư này, và bây giờ họ lại chính là người sẽ dạy môn đấu tay đôi.
Lockhart, với dáng điệu như một con công đang khoe đuôi, bắt đầu bài diễn văn của mình. Ông ta tốn nguyên mười phút để kể lể về việc bản thân đã “khó khăn thế nào khi thuyết phục được Hiệu trưởng Dumbledore mở lớp đấu tay đôi”, không quên xen lẫn vài đoạn tự ca ngợi bản thân và khuyến khích học sinh mua sách của mình.
May mắn thay, hầu hết học sinh đều đã miễn nhiễm với chiêu trò đó.
Đến cuối cùng, trong khoảng ba mươi giây ít ỏi, Lockhart mới nhớ ra và giới thiệu “trợ lý” của mình là Giáo sư Snape.
“Giáo sư Snape cũng có chút hiểu biết về đấu tay đôi, và ông ấy rất hào phóng khi đồng ý hỗ trợ tôi làm một màn trình diễn nhỏ trước giờ học. Nhưng đừng lo,” Lockhart cười toe toét, “tôi sẽ đảm bảo trả lại vị Giáo sư môn Độc dược của các trò nguyên vẹn!”
Snape nhếch môi một cách miễn cưỡng, tạo thành một nụ cười đáng sợ đến mức khiến Harry rùng mình. Nếu Snape cười với cậu như thế, chắc chắn cậu sẽ quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Ở một góc sảnh, Bà Pomfrey - y tá của trường - đứng khoanh tay với vẻ mặt không hài lòng, bên cạnh là chiếc hộp thuốc trắng muốt quen thuộc. Gần đó, Felix cũng lặng lẽ xuất hiện, đứng quan sát từ xa.
Anh không khỏi tò mò về lớp học này. Trong thâm tâm, anh cũng có chút hy vọng rằng nếu Lockhart làm hỏng buổi học này (mà khả năng rất cao là như vậy), anh có thể sẽ tiếp quản.
Anh hiểu quá rõ về Lockhart, và cảm giác mọi thứ sẽ chẳng đi đến đâu vẫn luôn lẩn khuất trong tâm trí. Đây cũng là một phép thử nho nhỏ để anh đánh giá sự hỗn loạn và những tiêu chuẩn có phần “đáng ngờ” trong giới phù thủy và tại Hogwarts. Nhưng để an toàn, anh quyết định chỉ đứng quan sát trước.
Buổi học bắt đầu chưa đầy ba phút, Felix đã phải bất giác nhướn mày, khi trông thấy Lockhart bị văng khỏi sân khấu bởi một Bùa Giải giới đơn giản từ Snape.
Giáo sư Lockhart loạng choạng đứng dậy, bộ áo chùng màu đỏ tía rách toạc một đường dài, trông vô cùng thảm hại.
“Trình độ vẫn kém như thế, nhưng ít ra cũng phải tự lượng sức mình chứ,” anh thầm nghĩ.
Đám học sinh phải nhịn cười khi Lockhart được mấy học sinh đỡ dậy. Ông ta chậm rãi lê bước trở lại sân khấu, đầu tóc bù xù, những lọn xoăn gọn gàng nay dựng đứng trông hết sức lố bịch.
“Được rồi, các trò thấy đấy!” Ông ta cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng mái tóc xoăn gợn sóng của ông giờ đây dựng đứng vì phép thuật, trông hết sức nực cười. Tuy nhiên, điều nực cười hơn lại là những lời tiếp theo của ông.
“Đây chính là một ví dụ điển hình về Bùa Giải giới! Hy vọng màn trình diễn vừa rồi sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho các trò.” Ông liếc nhìn giáo sư Snape, khuôn mặt đầy vẻ tự mãn. “Tuy nhiên, đừng để bụng nhé, giáo sư Snape. Ý định của ông vừa rồi rất rõ ràng, nhưng nếu tôi muốn cản lại thì cũng không khó đâu…”
Lockhart đang định nói thêm gì đó thì ánh mắt sắc lạnh như dao của giáo sư Snape khiến ông khựng lại, không thốt nổi lời nào nữa.
Ông ta nhanh chóng chuyển chủ đề một cách ngôn ngoan và đẩy buổi học sang giai đoạn tiếp theo. Không thèm dạy dỗ cụ thể gì thêm, giáo sư Lockhart chỉ định 12 cặp học sinh, kéo bọn họ lên sân khấu và yêu cầu đứng vào từng ô nhỏ.
“Màn trình diễn kết thúc! Bây giờ là lúc các trò thể hiện những gì đã học được. Giáo sư Snape, nếu ông sẵn lòng hỗ trợ tôi…”
Những gì diễn ra sau đó có thể được miêu tả ngắn gọn bằng một từ: hỗn loạn.
Giáo sư Lockhart, rõ ràng là đang tìm cách né tránh việc đối đầu trực diện với giáo sư Snape hoặc việc phải dạy một ma phép cụ thể nào đó, chuyển hẳn sang vai trò "giám sát" và "chỉ đạo". Nhưng ông đã đánh giá quá cao năng lực lẫn tinh thần kỷ luật của các học sinh Hogwarts.
Đặc biệt là khi giáo sư Snape, với nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý, cố tình sắp xếp các học sinh Slytherin đấu với Gryffindor. Xung đột nổ ra chỉ là vấn đề thời gian.
Mặc dù giáo sư Lockhart nhấn mạnh rằng các học sinh chỉ được dùng Bùa Giải giới, nhưng rõ ràng chẳng ai biết cách thực hiện. Nếu không tính màn trình diễn đáng xấu hổ của Lockhart lúc trước, thì chưa ai trong số họ được dạy về câu thần chú này.
Kết quả là, sau vài lần đọc sai câu thần chú và vô số thất bại, bọn trẻ chuyển sang các bùa chú nghịch ngợm mà chúng biết. Tình thế nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.
Từ góc nhìn của Felix, chỉ có cặp Harry Potter và Draco Malfoy là còn chút thú vị. Nhưng thay vì một cuộc đấu tay đôi thực thụ, hai cậu bé lại chơi kiểu “đánh lượt”: Harry tung ra một câu thần chú như Rictusempra (Bùa Cười), thì Draco đáp lại bằng Tarantallegra (Bùa Nhảy Nhót). Phần lớn thời gian còn lại, hai đứa chỉ đứng nhìn nhau chằm chằm.
Những học sinh còn lại thì thật sự là thảm họa:
Neville Longbottom và Justin Finch-Fletchley nằm lăn trên sàn, thở hổn hển. Nếu như Felix nhớ không lầm thì cả hai chưa từng tung ra nổi một câu thần chú nào.
Ron Weasley thì cúi gập người, liên tục xin lỗi Seamus Finnigan, người đang có khuôn mặt trắng bệch, trong khi cây đũa phép của Ron bốc ra làn khói xanh lục kỳ quặc.
Đáng lo nhất là nhóm của Hermione. Cây đũa phép của họ đã bị ném sang một bên, và hai cô bé đang lao vào… đánh tay đôi. Một nữ sinh Slytherin, nhờ vóc dáng to lớn, đã đè nghiến Hermione xuống và kẹp chặt đầu cô bé, nhưng Hermione vẫn kịp túm chặt lấy mái tóc của đối thủ, không chịu buông.
“Chúa ơi, Chúa ơi!” Lockhart hét lên, nhưng hoàn toàn bất lực trước cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.
Không thể chịu nổi nữa, Felix bước lên sân khấu. Chỉ với một cái vung tay, anh tung ra hàng loạt bùa chú, lập tức tách từng nhóm học sinh ra.
Lockhart đang trong tình trạng bối rối, bèn cố gắng lấy lại phong thái.
“Ah, cảm ơn Giáo sư Heip…” Ông ta lắp bắp, rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang các học sinh. “Trò Fawcett, cứ giữ chặt vết thương, máu sẽ ngừng chảy ngay thôi! Boot, mũi trò hình như bị gãy… Và Ernie, ừm…”
Bà Pomfrey xuất hiện kịp thời, nhanh chóng lôi Lockhart ra khỏi sân khấu như thể ông ta chỉ là một cái chướng ngại vật. Với kỹ năng và kinh nghiệm đáng nể, bà bắt đầu chữa trị cho các học sinh bằng vài câu thần chú đơn giản và những lọ thuốc đủ màu sắc.
“Cụ Dumbledore không bao giờ nên phê chuẩn cái lớp học này… Thật lố bịch! Hoàn toàn vô trách nhiệm!” bà vừa lẩm bẩm vừa làm việc.
Seamus, vừa uống xong một liều thuốc xanh lè, lập tức mặt mày càng tái hơn. Cậu nấc lên một cái, và phun ra một làn khói xanh.
“Bắt bọn trẻ tham gia vào mấy trò nguy hiểm thế này… Đúng là làm mất mặt giáo sư!” Bà Pomfrey càu nhàu không ngừng. Nhưng chỉ trong chưa đầy năm phút, bà đã chữa xong cho tất cả, và bọn trẻ lần lượt đứng dậy, dù mặt mũi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Lockhart, giờ đây trông như vừa bị tát mạnh, lại cố gắng cứu vãn tình hình.
“Vâng… Hãy cảm ơn Bà Pomfrey vì sự hỗ trợ tuyệt vời của bà! Và dĩ nhiên, cả Giáo sư Heip…”
Ông ta liếc nhìn Felix, người vẫn đang đứng nghiêm trang trên sân khấu, không có ý định rời đi. Felix chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng lớp vỏ bọc của Lockhart.
Đăng bởi | raven_ngocchau |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |