Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 48: Biểu diễn

Phiên bản Dịch · 1864 chữ

“Vậy tiếp theo...” Lockhart lắp bắp nói, “Tôi nghĩ rằng tốt nhất là nên dạy các trò cách tự vệ trước những phép thuật không mấy thân thiện. Đúng vậy, không mấy thân thiện, giống như những gì tôi đã ghi lại từ những trải nghiệm thực tế trong các cuốn sách của mình.”

“Vậy có ai tình nguyện lên thử không? Hmm... Longbottom và Finch Fletchley, các trò thấy thế nào? Giáo sư Heip, giáo sư Snape, chúng ta nên để sân khấu lại cho bọn trẻ...”

Felix thong thả xoay xoay đũa phép trong tay, mỉm cười nói:

“Một ý kiến không tồi, giáo sư Lockhart. Nhưng trước đó, tôi nghĩ các học sinh nên hiểu được một trận đấu tay đôi thực thụ là thế nào, dù chỉ là một trận đấu mang tính biểu diễn.”

Lockhart cứng đờ người, khuôn mặt lộ rõ sự lúng túng. “Cái này, tôi... tôi...” Ông ta đảo mắt nhìn quanh và nhận ra các học sinh dưới sân khấu đang vô cùng háo hức. Điều này khiến ông không thể từ chối thẳng thừng.

“Giáo sư Snape, giáo sư nghĩ sao?” Felix quay sang hỏi người vẫn giữ im lặng từ đầu.

Giáo sư Snape nhìn Felix bằng ánh mắt vừa sâu xa vừa khó lường, rồi nở một nụ cười mỏng manh nhưng đầy lạnh lẽo.

“Cậu định thách đấu với tôi sao, Felix?”

“Chỉ là một trận biểu diễn thôi, thưa giáo sư.”

Cả hai hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Lockhart.

Giáo sư Snape nhìn Felix chăm chú một lúc, không nói thêm lời nào, rồi rút đũa phép ra dứt khoát, không chút do dự.

Bị đẩy ra ngoài cuộc, Lockhart đột nhiên nhận ra rằng mình vừa thoát khỏi tâm bão một cách kỳ diệu. Khuôn mặt ông lập tức rạng rỡ hẳn lên, vội nói với cả sân khấu:

“Xem ra lớp học của chúng ta hôm nay sẽ có thêm một trận đấu tay đôi đặc biệt! Hãy dành tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón hai vị giáo sư nào!”

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, đầy phấn khích. Ron quay sang Harry, hò hét:

“Thật lòng mà nói, mình đã đợi ngày này lâu lắm rồi! Bồ nghĩ giáo sư Snape có phải vào bệnh thất không?”

Là một “fan cứng” của Giáo sư Heip, Ron tất nhiên đứng về phía Felix.

“Đây chỉ là một trận biểu diễn!” Hermione nhắc nhở, nhưng ngay cả cô cũng không giấu được sự phấn khích, nhảy lên nhảy xuống để nhìn rõ hơn.

Lockhart rút lui về phía mép sân khấu và tự niệm Bùa Khuếch đại giọng nói. Nhờ những buổi ký tặng sách và thuyết trình, ông ta đã rất quen thuộc với câu thần chú này.

“Bây giờ, để tôi giải thích đôi chút! Đây chỉ là một trận đấu biểu diễn, không giống như những trận đấu tay đôi thực sự. Đấu tay đôi thực sự đòi hỏi sự nhạy bén và khả năng phát hiện nguy hiểm từ sớm... muốn biết thêm chi tiết, hãy đọc các tác phẩm của tôi!” Lockhart thao thao bất tuyệt. “Tuy nhiên, màn biểu diễn này vẫn sẽ rất bổ ích. Giờ thì cúi chào nào...”

Nhưng trên sân khấu, Felix và giáo sư Snape chẳng thèm để ý đến ông. Cả hai bước lại gần nhau, trao đổi vài câu.

“Cậu đang tính làm gì vậy, Felix?”

“Giáo sư, tôi chỉ tình cờ ghé qua xem và muốn giúp một chút.”

“Đừng nói dối tôi!” Snape nói, giọng thấp nhưng sắc như dao.

Felix cười khẽ. “Là nhờ giáo sư thành thạo Bế quan Bí thuật sao?”

Giáo sư Snape hừ một tiếng. Trong mắt ông, Felix luôn là người hành động đầy mục đích, và lần này cũng không ngoại lệ. Ông mặc định rằng đây là bước đầu tiên trong kế hoạch nào đó của cậu học trò cũ để thâu tóm quyền lực.

Cả hai cúi chào, sau đó lùi lại bảy bước, xoay người đối mặt, cùng giơ đũa phép lên ngang ngực trong tư thế sẵn sàng.

“Như các trò thấy đấy, hai giáo sư đang sử dụng tư thế cầm đũa phép cơ bản nhất trong đấu tay đôi,” Lockhart tiếp tục vai trò bình luận. “Đây là một trong ba tư thế thông dụng nhất. Tôi sẽ đếm đến ba, và họ sẽ bắt đầu tung phép đầu tiên.”

Toàn bộ học sinh dưới sân khấu nín thở, không khí căng thẳng hoàn toàn khác với màn trình diễn vụng về của Lockhart trước đó.

“Một... hai...”

“Giáo sư Snape có bị hạ gục ngay không nhỉ?” Ron hớn hở hỏi.

“Không đời nào, chúa ơi”, Hermione định nhắc Ron rằng Giáo sư Heip đánh giá rất cao giáo sư Snape, nhưng lời cô nghẹn lại khi ánh sáng lóe lên trên sân khấu.

“Ba!”

Giáo sư Snape hét lớn: “Expelliarmus!” (Bùa Giải giới). Một tia sáng đỏ rực lao thẳng về phía Felix.

Felix nhẹ nhàng vung đũa phép, niệm Protego! (Bùa Khiên). Một tấm chắn phép vô hình xuất hiện, chặn đứng tia sáng đỏ và đẩy bật nó đi. Ngay sau đó, anh khẽ xoay cổ tay, khiến tấm chắn phép phát sáng rực rỡ và lao về phía Snape như một quả cầu ánh sáng.

Snape phản ứng nhanh như chớp, tung liên tiếp hai bùa chú để phá vỡ tấm chắn. Nhưng ánh sáng trắng của Protego làm mờ tầm nhìn của ông. Bằng bản năng, Snape nghiêng người sang một bên—một thói quen đã cứu mạng ông không ít lần. Ba tia sáng đen lao vụt qua, một trong số đó suýt sượt qua sống mũi ông.

Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong chớp mắt: từ lúc Snape giành được thế chủ động, đến khi Felix phòng thủ phản kích, rồi tận dụng ánh sáng che khuất tầm nhìn để tung ra ba đòn tấn công. Tất cả chỉ chưa đầy ba giây.

Lockhart: “...”

Các học sinh: “...”

Trận đấu vẫn tiếp diễn. Giáo sư Snape không dám lơ là. Ông đã gần mười năm không thực sự đấu tay đôi. Dù vẫn tiếp tục nghiên cứu phép thuật, hầu hết thời gian ông dành cho việc cải tiến các công thức độc dược.

Tuy nhiên, bản năng chiến đấu dần quay trở lại. Sau vài lần hiểm nguy thoát chết trong gang tấc, Snape cuối cùng cũng bắt đầu phản công.

Những tia phép thuật không ngừng bay vút qua, nhưng cả hai giáo sư đều khéo léo tránh để bất kỳ phép nào lạc vào đám học sinh.

Các loại bùa chú phòng thủ, tấn công, giải giới xé toạc không khí, phát ra những âm thanh rít chói tai. Khoảng cách giữa hai người lúc thì gần sát, lúc lại xa ra, và đôi chân họ không ngừng dịch chuyển để điều chỉnh vị trí.

Lockhart, sau khi một luồng phép xém sượt qua tóc mình, khôn ngoan nhảy khỏi sân khấu, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ hiểu biết khi lớn tiếng bình luận:

“Trận đấu có vẻ... hơi quyết liệt! Các trò thấy không? Chú ý bước chân của họ! Di chuyển! Di chuyển! Đừng đứng ì một chỗ như bù nhìn!”

Phải công nhận, Lockhart thực sự có tài ăn nói. Lời bình luận của ông, dù có phần khoác lác, lại giúp một số học sinh hiểu rõ hơn về đấu tay đôi. Điều này phần nào giúp ông vớt vát được chút thể diện.

Nhưng giáo sư Snape thì chẳng thèm để tâm. Ông nhanh nhẹn gạt phăng một luồng phép rồi phản công ngay khi có cơ hội. Dần dần, Snape nhận ra các đòn tấn công của Felix đang mạnh lên rõ rệt, khiến áp lực lên ông ngày càng lớn.

“Chết tiệt, thằng nhóc này đang cố ép mình đây mà!”

Dưới khán đài, một vài học sinh cũng bắt đầu nhận ra điều khác lạ.

“Sao mình cảm thấy bùa chú của giáo sư Heip trông ngày càng mạnh thế nhỉ?” Ron thắc mắc.

“Mình cũng thấy vậy! Tia sáng dày hơn hẳn!” Một học sinh khác nói. Nhưng với hiểu biết của họ, chỉ có thể dựa vào “ngoại hình” của phép thuật để đoán sức mạnh.

Snape cầm chặt đũa phép, cơ thể căng như dây đàn. Ông tung ra một bùa chắn Protego cường hóa, nhưng hai luồng sáng đỏ rực của Felix va thẳng vào tấm chắn, phát ra tiếng “rầm rầm” như sấm. Chỉ trong tích tắc, lớp khiên bị phá thủng một lỗ lớn.

Thật đáng kinh ngạc... phép thuật của cậu ta quá mức hoàn hảo!

Mồ hôi đã lấm tấm trên trán giáo sư Snape.

Dưới khán đài, các học sinh bị cuốn hút đến mức không dám chớp mắt. Đây là lần đầu tiên họ nhận ra đấu tay đôi không chỉ đơn giản là đứng yên rồi liên tục tung bùa chú. Mỗi đòn đánh, mỗi động tác đều cần đến sự chính xác, thời gian, tốc độ, chiến thuật, và khả năng di chuyển linh hoạt.

Nhưng họ không biết rằng, cả hai giáo sư đều chưa tung hết sức.

Felix lúc này vẫn khá ung dung, nghiêng người né một tia sáng đỏ. Anh tận dụng khoảnh khắc ngắn ngủi để vung đũa, tung thêm một bùa chú khác, đồng thời thầm đánh giá khả năng của giáo sư Snape.

“Giáo sư Snape lẽ ra không chỉ có vậy...”

Ngay giây tiếp theo, Felix đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm. Anh lập tức niệm liên tiếp ba lần bùa Protego, tạo thành ba lớp chắn phép dày đặc, rồi nhanh chóng đặt chúng dọc theo đường tấn công.

Một luồng phép đỏ rực lao vút tới, mạnh mẽ xuyên qua lớp chắn đầu tiên, rồi lớp thứ hai, trước khi đâm thẳng vào lớp chắn cuối cùng.

Đám học sinh nín thở, dõi theo tia sáng đỏ để lại vệt cháy rực trên không. Lớp chắn phép cuối cùng rung lên, phát ra một tiếng “rầm” chấn động cả hội trường, trước khi chệch hướng tia phép ra xa.

Felix nheo mắt, cảm nhận điều gì đó khác thường.

Mùi của Pháp thuật Hắc Ám...

“Giáo sư Snape, thầy lại áp dụng đặc tính của pháp thuật Hắc Ám vào Bùa Giải giới sao? Tôi không ngờ thầy dám làm vậy đấy” Felix thầm nghĩ.

“Còn gì nữa không? Thầy còn đòn nào mạnh hơn không? Định tung đòn cuối cùng chưa?”

Giáo sư Snape thì ngược lại, chẳng thoải mái chút nào. Trong đầu ông hiện lên một sự thật đáng lo ngại.

“Mình có vài bùa chú mạnh, nhưng hầu hết đều là Pháp thuật Hắc Ám. Dùng chúng trước mặt đám học sinh này ư? Không được. Mà kể cả có dùng, cũng chẳng chắc thắng được Felix.”

“Thằng nhóc này... đã vượt xa mình rồi.”

Lần đầu tiên trong đời, giáo sư Snape nhận ra điều đó rõ ràng đến vậy.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân Harry Potter] Tôi là Giáo Sư Dạy Cổ Ngữ Runes Tại Hogwarts của Hàn Du Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi raven_ngocchau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.